-Quân ngu! Anh không phải cân thị, cũng không phải viễn thị, mà là
loạn thị!
Theo đơn của giáo sư, tôi mua đôi kính khác. Cặp kính này tôi đeo vừa
lắm, trông cái gì cũng rõ. Phải mỗi tội bây giờ cái gì như cũng lùi hẳn ra xa.
Mấy bức tường trong căn buồn tôi sống hàng chục năm nay dường như bị
lùi xa đến hàng ba chục thước. Tôi giơ tay chực bắt tay người quen, nhưng
không sao với tới được. Định viết, giấy đã chạy xa khỏi tay đến hai thước.
Nhìn vật gì cũng thấy bé tí xíu. Người thì chỉ bằng hạt đậu ván... Nhưng hại
nhất là tôi không ăn uống gì được. Vì vừa ngồi vào bàn là đĩa thức ăn đã
chạy đi xa hai chục thước rồi. Mùi súp nóng bốc ngay dưỡi mũi, nhưng cứ
cầm thìa chực múc, thì bát súp đã ở cách xa hàng hai mét! Tôi không ăn
uống cử động gì được nữa. Một anh bạn phải dắt tay tôi đến một bác sĩ khác
tốt nghiệp ở Mỹ về. Khám xét cẩn thận xong ông ta bảo tôi:
-Đứa nào cho anh đơn mua cái kính này đây? Đúng là đồ lang vườn dốt
nát ! Anh cứ kiện lên phòng công tố cho nó bỏ mẹ!
-Thôi ! Cứ để thánh Ala trừng phạt hắn ! - Tôi nói.
Tôi lại thay kính mới. Bây giờ mắt tôi nhìn cái gì cũng hoá hai. Nhà tôi
đang bảy người, bỗng nhiên thành mười bốn. Mỗi người lại có một người
giống hệt mình. Thật tôi chưa bao giờ thấy chuyện lạ như vậy. Chả lẽ lại có
những người giống nhau đến mức độ như thế hay sao? Vô lý quá! Nhìn
xuống chân thì thấy bốn chiếc ủng, nhìn bàn tay thì thấy có mười ngón!
Tôi đến một ông bác sĩ khác. Ông này học ở Đức về.
-Ai bảo anh đeo kính này?
-Làm sao ạ?
-Sai chứ còn sao nữa!