NHỮNG NGƯỜI THÍCH ĐÙA - Trang 7

Hoá ra một mắt tôi bị viễn, còn mắt kia thì cận. Vị danh y mới lại ghi

cho tôi chiếc kính khác. Bây giờ tôi không phân biệt được sáng tối ưữa.
Xung quanh tôi tối như hũ nút.

-Đứa dốt nào ghi cho anh chiếc kính này vậy hả? Mắt anh hoàn toàn

bình thường, có làm sao đâu?

-Nhưng tôi không thấy gì cả! Tối cứ như bưng ấy!

-Thế là anh bị quáng gà thôi, chứ chẳng có làm sao hết!

Lại uống thuốc, lại tiêm, lại kính mới... Bây giờ các vật ở xa trông lại

hoá gần. Chân đáng lẽ leo lên tàu thuỷ, thì lại bước ngay xuống biển... Vì
tàu chưa cập bến, nhưng trông cứ như đã ngay sát bờ. Không còn viên bác
sĩ nào trong tỉnh là tôi chưa mò đến! Ông này bảo mắt phải tôi cận, mắt trái
viễn thì ông khác nói ngược lại. Ông trước kêu bị loạn thị thì ông sau phán
là bị đục nhân mắt. Đeo kính của cái ông bảo tôi bị đục nhân mắt, thì cái gì
cũng xa màu xanh cả. Có ông còn đoán tôi bị chứng mù màu. Nhìn phía
trước nhìn sang bên, nhìn xa nhìn gần, cái gì cũng biến thành hai, màu sắc
lẫn hết. Đi trên đường thẳng mà tôi có cảm giác như bước xuống cầu thang,
mỗi bậc cách nhau hàng bốn năm chục phân. Tôi cứ phải bước từng bước
dài như lạc đà vậy.

Một lần, đang đi trên cầu, thế quái nào tôi bước hụt một cái, ngã lăn

quay xuống dưới. Vì cứ tưởng những bậc cầu thấp hơn đến một mét. Cái
kính bị văng đi làm tôi không nhìn thấy gì nữa. Cái gì cũng mờ mờ ảo ảo.
Người ta đỡ tôi dậy:

-Cái kính của tôi đâu rồi? - Tôi hỏi.

Họ tìm thấy kính đưa cho tôi. Tôi đeo kính vào thì... Thánh Ala ơi!...

Mọi vật bỗng trở nên sáng sủa rõ ràng quá ! Vật nào đúng vật nấy, rõ mồn
một! Rõ như chưa bao giờ tôi có thể nhìn rõ vậy. Hay kính của người khác
chăng? Không! Đích thị kính của tôi đây mà! Đúng gọng sừng to màu đen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.