NHỮNG VỤ KỲ ÁN CỦA SHERLOCK HOLMES - Trang 187

Đ

NGƯỜI ĐI BỐN CHÂN

ó là vào buổi tối chủ nhật tháng 9 năm 1903, tôi nhận được một bức
điện ngắn ngủn, với lời lẽ mà Sherlock Holmes quen dùng:

“Mời đến ngay! Không rảnh cũng phải đến!

S.H”.
Càng ngày, mối quan hệ giữa hai chúng tôi càng thêm gắn bó. Anh ấy là

người bị chi phối bởi thói quen. Mà sự có mặt của tôi cũng đã trở thành một
trong những “thói quen” của anh, giống những vật anh quen dùng như chiếc
đàn vĩ cầm, thuốc lá, chiếc tẩu cũ kỹ và vô số sách nữa. Mỗi khi anh ấy gặp
phải một vụ án quan trọng và hao tốn nhiều công sức, cần đến một người
bạn làm chỗ dựa, là tôi lại được dịp thể hiện vai trò của mình.

Tôi đến đường Baker, thấy anh ngồi thu mình trên ghế bành, hai đầu gối

nhô cao, miệng ngậm tẩu thuốc, lông mày nhíu lại đầy vẻ suy tư. Xem ra
anh ấy đang gặp một vấn đề hóc búa. Anh đẩy cho tôi chiếc ghế mà tôi quen
ngồi rồi chả thèm đả động gì. Gần nửa giờ sau, anh chợt nở nụ cười cổ quái
chào đón tôi, rồi phân bua:

- Watson thân mến, hôm qua có người báo cho tôi một vài sự việc rất kỳ

lạ, khiến tôi suy nghĩ và nảy ra những phỏng đoán hay. Tôi muốn viết một
chuyên luận bàn về tác dụng của lũ chó trong công tác điều tra của thám tử.

- Nhưng không, điều này đã được nghiên cứu thảo luận nhiều rồi, ví dụ

về chó đánh hơi, chó tìm theo vết máu. - Tôi đáp.

- Không phải thế. Vấn đề đó đương nhiên ai ai cũng đều biết cả rồi.

Nhưng nó vẫn còn những mặt tinh vi tuyệt diệu như: Chó có thể phản ánh
cuộc sống của một gia đình. Có ai thấy một con chó vui vẻ trong một gia
đình luôn sầu não không? Hoặc một gia đình vui nhộn lại có một con chó
luôn ủ rũ không? Người càu nhàu thì chó cũng nhấm nhẳng, kẻ ác hiểm thì
sẽ có chó ác hiểm. Tính nết của chó có thể phản ánh tinh thần của con
người, của một gia đình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.