NHỮNG VỤ KỲ ÁN CỦA SHERLOCK HOLMES - Trang 185

- Ông ấy đấy. - Cô ta nói - Trên trái đất này, chưa bao giờ có một người

cao thượng hơn thế. Tôi đã rời bỏ quê hương của mình để lấy ông ấy. Khi
ông ấy còn sống, tôi không một lần nào luyến tiếc về việc đó. Như các ngài
đã thấy đấy, đứa con duy nhất của chúng tôi giống bên nội hơn. Nó đen hơn
cha nó. Song đen hay trắng thì đó cũng là máu thịt của tôi, là đứa con yêu
quý của tôi! Tôi để nó lại Mỹ, gửi ở chỗ một người đàn bà Scotland trung
thành với chồng tôi, bởi nó quá yếu. Nhưng khi tôi gặp ông, tôi đã yêu ông.
Tôi buộc lòng phải chọn lựa - hoặc ông, hoặc là con mình. Ba năm nay, tôi
đã giấu ông về sự tồn tại của nó. Nỗi nhớ thương con gái gặm nhấm tâm hồn
tôi hàng ngày. Biết là nguy hiểm, nhưng tôi vẫn quyết định đưa đứa trẻ tới
đây trong một vài tuần lễ. Gửi cho người bảo mẫu một trăm bảng Anh, tôi
hướng dẫn cho bà ta biết tòa biệt thự này, để có thể đến ở đó như một người
hàng xóm. Để phòng ngừa, tôi yêu cầu người bảo mẫu, ban ngày cần đeo
cho đứa trẻ chiếc mặt nạ và găng tay, để nếu có ai trông thấy nó qua cửa sổ
thì sẽ không bàn tán về sự hiện diện của đứa bé da đen ở cái thị trấn nhỏ bé
yên bình này. Đầu tiên, khi nghe ông nói với tôi là tòa biệt thự đã có người
thuê, tôi không sao ngủ được vì xúc động. Cuối cùng, không kìm được
mình, tôi đã lẻn ra ngoài khi biết ông đã ngủ say. Thế nhưng ông vẫn phát
hiện ra, và đó chính là điểm khởi đầu cho những nỗi bất hạnh của tôi. Ba
ngày sau đó, người bảo mẫu và đứa trẻ chỉ vừa kịp chạy qua cửa sau thì ông
đã ập vào nhà… Bây giờ ông đã biết hết rồi, ông quyết định như thế nào là
tùy ông.

Hai bàn tay cô ta nắm chặt vào nhau, buồn rầu chờ câu trả lời. Munro

không nói lời nào, đến bế đứa bé lên, hôn nó. Và sau khi chìa tay ra cho vợ
mình, ông bước ra khỏi cửa, nói thật ngọt ngào:

- Tốt hơn là chúng ta nên về nhà! Anh là một người không được hoàn

hảo cho lắm Effie ạ! Song anh cho rằng, anh tốt hơn so với em nghĩ đấy.

Holmes và tôi bước theo sau họ đến con đường mòn.
Sau đó Holmes kéo tay áo tôi lại:
- Thôi! Chúng ta về London sẽ có ích lợi hơn là ở Norbury.
Anh không nói thêm một lời nào về chuyện đó. Tuy nhiên vào tối hôm

ấy, lúc đã khuya anh cầm ngọn đến đi vào phòng ngủ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.