" Cô hủy hoại bộ siêu tập của tôi, đây chính là bô sưu tập ta vô cùng yêu
thích." Niếp Nhân Thế đi đến bên cạnh vết bánh xe, từ trong người lấy ra
một chiếc khăn tay, lau trên vết một chút, lại cầm trong tay mà nhìn một
chút, sau đó ném chiếc khăn đi.
" Lúc đàn ông đối mặt với phụ nữ, cần phải nhỏ mọn như vậy sao? Hơn
nữa thứ này, đặt trong bảo tàng của nước Pháp được gọi là bộ sưu tập, đặt
trong biệt thự của ông gọi là tang vật!" Lãnh Tang Thanh tức giận nói.
Niếp Nhân Thế cười lạnh một tiếng.
"Niếp Lão..." Giáo sư Tra Nhĩ muốn đi đến giảng hòa, lại bị một tay của
La Sâm ngăn lại, bị một lực đẩy lên trên chiếc ghế bên cạnh.
Ba người đồng thời ý thức được những thay đổi trong chuyện này, thái
độ của quản gia La Sâm không cung kính giống như lúc trước nữa.
"Vâng, được rồi, nhân tiện nói cho các người một tin tốt, các người
không ở lại chỗ này bao lâu nữa, trái tim mới đã tìm được rồi, trong thời
gian ngắn chúng ta sẽ bắt đầu phẫu thuật. Tình hình xem ra rất tốt, không
cần phải yêu cầu ghép não phức tạp như thế." Giọng điệu Niếp Nhân Thế
thoải mái mà nói, lập tức xoay người rời khỏi.
" Cơ bản là muốn trị bệnh thành giết người sao? Nhưng lại là người thân
của mình. Ngươi thế này không khác gì ma quỷ, chúng ta sẽ không làm
cuộc phẫu thuật này!" Lãnh Tang Thanh cự tuyệt, gọi Niếp Nhân Thế dừng
bước.
Niếp Nhân Thế quay đầu mang theo vẻ mặt tươi cười, tao nhã như
trước: "So với muốn chính tay mình giết người, ta khuyên các người nên