NIẾP MÔN - Trang 242

Niếp Tích dáng tươi cười ra vẻ xem thường lộ vẻ ngang bướng, đi lên

trước túm lấy tóc của Niếp Nhân Thế, dùng súng chĩa vào thái dương của
hắn: "Tôi nói, đám tang của ngươi đã bắt đầu rồi." Đôi mắt trợn lên đầy
hung ác, như quỷ dữ, nhìn chằm chằm Niếp Nhân Thế: "Khốn nạn!Lại
muốn giết ta!"

Đầu Niếp Nhân Thế méo ra, cũng hung dữ mà nhìn lại anh: "Ta chính là

bác cả của ngươi, ngươi làm như vậy là có phiền phức."

"Ha ha ha!" Niếp Tích cười điên cuồng, "Bây giờ tôi lại quan tâm đến

chuyện nhỏ kia sao?" Tiếp tục chĩa họng súng lên ngực hắn, lại tức giận mà
nắm chặt đầu Niếp Nhân Thế.

"Bây giờ không phải là lúc, cha sẽ có phiền phức." Niếp Ngân nhẹ

nhàng đem súng của Niếp Tích rời khỏi đầu của Niếp Nhân Thế, nói một
câu lạnh lùng, có cảm giác giống như mệnh lệnh không thể làm trái.

Niếp Nhân Thế đắc ý: "Hừ hừ, hóa ra cũng là một kẻ nhát gan."

Niếp Ngân chậm rãi tiến đến bên tai Niếp Nhân Thế, tràn đầy ý khiêu

khích: "Giết chết ngươi, cha ta sẽ có phiền phức, nhưng giết Niếp Hoán,
phiền phức chỉ có một người là tôi, con người của tôi, rất thích phiền phức."

Tim Niếp Nhân Thế lần nữa run lên, miệng méo ra.

"Trời ạ!Lãnh Tang Thanh phía sau Niếp Ngân, nhìn chằm chằm hai

người bọn họ bề ngoài giống nhau như đúc, bất giác mà than một câu, trong
đầu từng đợt choáng váng.

Âm thanh yếu ớt, khiến cho Niếp Tích chú ý, anh không cam lòng mà

thu súng về, đi tới trước mặt Lãnh Tang Thanh, nhìn khuôn mặt cô một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.