Bảo vệ nhìn thoáng qua, hai hàng lông may nhíu lại: "Đây, người này
mới là Niếp Tích chứ."
" Ngươi nói người này là cậu Tích, còn nói người kia là cậu Tích, cuối
cùng người nào mới phải? Thân là một bảo vệ, ngay cả nhận biết mọi người
cũng không rõ ràng!" Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh nghiêm túc, để trong lòng
bảo vệ thấp thỏm không yên.
Cô tiếp tục hỏi: "Biết Niếp tiên sinh giờ ở đâu, làm cái gì không?"
Bảo vệ không trả lời, ngu ngơ mà nhìn Lãnh Tang Thanh.
Một chuổi vấn đề của Lãnh Tang Thanh giống như rang đậu trong nồi,
trong đầu người bảo vệ trước mặt là một mớ hỗn độn, hoàn toàn mơ hồ.
Cô liếc mắt nhìn bảo vệ bằng một con mắt, lần nữa hỏi: "Công tắc cửa
chính này ở đâu?"
Bảo vệ bất ngờ hưng phấn từ trong túi lấy ra một điều khiển từ xa, giơ
lên trước mặt Lãnh Tang Thanh: "Cái này tôi biết, ở chỗ này."
Lãnh Tang Thanh không có thời gian để đắc ý, đoạt lấy điều khiển từ
xa, ấn nút mở, cửa chính chậm rãi mở ra.
Niếp Tích cũng chú ý tới, Lãnh Tang Thanh cho anh một cái nháy mắt
ra hiệu lên xe, anh nhanh chóng buông tay đang bóp cổ bảo vệ, vọt vào
trong xe.
"Cô khách quý, đây!" Bảo vệ ý thức được sự hồ đồ của bản thân.