NIẾP MÔN - Trang 274

Niếp Tích lần nữa đi tới bên cạnh thân thể cô: "Nếu cô không muốn như

thế, tôi ngược lại rất vui lòng giúp cô một chặn." Dứt lời, hai tay đang xoa
trên khuôn mặt mịn màng của Lãnh Tang Thanh, bóp mạnh một cái.

"Buông tôi ra! Cái tên song sinh đáng ghét nhà ngươi." Lãnh Tang

Thanh liều mạng mà gạt tay anh ra.

Niếp Tích miễn cưỡng mà buông tay: "Này, biết bản thân thực sự không

chết rồi chứ."

Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh, oán hận mà nhìn chằm chằm Niếp Tích,

trong ánh mắt lại lấp lánh lên: "Niếp Ngân đâu? Anh ấy thế nào rồi?"

Cơ thể Niếp Tích hơi nghiêng, nhìn Lãnh Tang Thanh rồi phóng tầm

mắt đến một vị trí, Lãnh Tang Thanh nhìn thấy Niếp Ngân bên kia giường.

Cô gắng gượng mà xuống giường, Niếp Tích vội vàng tiến đến dìu, thấy

nhịp tim Niếp Ngân khôi phục lại bình thường, trong lòng cô khẽ thở dài,
có một loại kích động muốn khóc.

"Anh ấy dùng của tôi bao nhiêu máu?" Cô quay đầu lại hỏi Niếp Tích.

Niếp Tích nhún vai: "Nghe đâu là ba mươi phần trăm."

"Vậy căn bản không có khả năng, như vậy tôi không thể sống nổi."

Lãnh Tang Thanh dùng một loại ánh mắt nhìn người không có chuyên môn,
nhìn quét qua Niếp Tích.

"Là như vầy, lúc cô vừa mới bất tỉnh, bệnh viện bên kia đúng lúc đem

máu tới, cho nên trên người đại ca dùng chính là máu của cô, mà máu dùng
trên người cô chính là máu của bệnh viện." Đang nói chuyện, Niếp Tích
lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái trước mặt này, cô vừa mới tỉnh lại, da dẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.