"Là ta thật sự yêu thích cô gái ấy." Niếp Nhân Quân đối với lời chất vấn
của anh không chút ngạc nhiên.
"Không có khả năng!" Trong mắt Niếp ngân chợt lóe lên tia sắc nhọn
bắn ra bốn phía.
Niếp Nhân Quân không lập tức phản bác lại anh, bất đắc dĩ mà cười
cười: "Đại ca của cô ấy, là chủ tịch tập đoàn Lãnh thị Lãnh Thiên Dục, ngài
thủ phán của mafia."
Niếp Ngân bỗng chốc từ ghế đứng lên, vẻ mặt cực kì khó coi: "Chẳng lẽ
cha có ý định đánh nhau với hắn!"
Niếp Nhân Quân bình tĩnh mà khoát tay, ý bảo anh ngồi xuống, tiếp tục
thong thả mà nói: "Nếu hai người các con kết hôn, vậy người thừa kế chiếc
ghế chủ tịch chắc chắn là con, lại thắng thêm một đóng thẻ bạc."
"Loại suy nghĩ này con khuyên cha nên để nó biến mất đi! Nếu cha còn
để ý đến người thừa kế chiếc ghế chủ tịch hoang đường đó, mà ngây thơ ôm
mộng muốn con kết hôn, cuối cùng chỉ có mình cha bị thương mà thôi!"
Niếp Ngân nói xong, liền xoay người đi đến cửa.
"Chuyện của con, cha cũng đã biết rồi." Niếp Nhân Quân nói làm ngừng
những bước chân phẫn nộ của Niếp Ngân, “Cha có thể rất nghiêm túc nói
cho con biết, thứ nhất, là ta thực sự thích cô gái ấy, những thứ khác không
phải là điều làm ta nhiệt tình; thứ hai, ta tiếp cập Thanh nhi, cũng chỉ là bởi
vì ta yêu quý cô ấy, cũng không có tính toán gì bên trong, con thì sao?"
Niếp Ngân dừng một chút, cười nhạt một tiếng, nghênh ngang đi ra.
__________________________