Nhưng bị Niếp Tích cấp cho ngữ khí đó, Tu Nguyệt sao còn có thể để ý
đến anh, cô vẫn nhìn ngoài cửa sổ, giống như không nghe thấy gì, vẻ tự đắc
càng cao.
"Này, tôi rất nghiêm túc mà hỏi cô, lại muốn chọc giận tôi sao?" Niếp
Tích bày ra bộ mặt tức giận, gầm nhẹ với Tu Nguyệt.
Tu Nguyệt không thèm quan tâm anh có tức giận không, vẫn xem như
không có việc gì mà thưởng thức cảnh vật ngoài cửa sổ, lẩm bẩm, “Somalia
này là một quốc gia nghèo túng, cần phải tiếp cận nhiều hơn với thế giới
bên ngoài, cho dù là một chuyện nhỏ, ví dụ như hành khách không thể cùng
nói chuyện với tài xế."
Niếp Tích bất đắc dĩ mà lắc đầu, vẻ mặt thẳng thắng đầu hàng trước mặt
người phụ nữ này, còn lại Niếp Nhân Quân ở phía sau phá lên cười.
"Cô là con dâu Niếp Nhân Nghĩa phải không?" Trong giọng nói của ông
mang theo sự hiền từ của bậc trưởng bối.
Tu Nguyệt quay đầu lại, điệu bộ giống như tiểu thư khuê các: "Cứ xem
là vậy đi, Niếp bá bá, tên của con là Tu Nguyệt, thật vinh hạnh gặp người,
càng vinh hạnh cùng người trải qua việc hôm nay."
Niếp Nhân Quân nhìn cô gái đặc biệt làm người khác yêu quý này, trong
lòng rất vui vẻ: "Thật không ngờ, nhìn qua một cô gái yếu mềm như vậy,
đối mặt với chuyện hôm nay có thể bình tĩnh, cô cùng Tích nhi của ta là hảo
bằng hữu sao?"
Tu Nguyệt dùng khóe mắt liếc Niếp Tích một cái, cười nhạt nói: "
Không thể nào, con đời này chỉ có hai hảo bằng hữu, một là bà xã của con
Bối Sa Lỗ, nó là một con chó thuần chủng giống Đức, còn con kia là vợ hai
Bối Niếp Tích."
Niếp Tích nghe đến đó thiếu chút nữa bị sặc, vì khiến cho Tu Nguyệt
câm miệng, anh lần nữa bẻ cua, chỉ có điều lần này Tu Nguyệt đã có phòng
bị, gắt gao ôm chặt ghế ngồi, hoàn toàn không bị ngã về trước, ngay cả tóc
cũng không rối.
"Tích nhi, cẩn thận một chút, Tu Nguyệt tiểu thư bây giờ sắp làm mẹ
đó." Niếp Nhân Quân đối với Niếp Tích lên tiếng khiển trách.