Cô nhân viên muốn nhìn trộm, tính "Đi ngang" nhìn trộm Niếp Tích
một cái, trên mặt hơi hơi phiếm hồng, âm thanh đang nói cũng có chút mơ
hồ.
Ngồi bên cạnh Niếp Tích là Tu Nguyệt, đã sớm chú ý tới ánh mắt của
cô nhân viên, bất quá cô cũng không có để ý.
Lúc ở trên máy bay cô liền để ý qua, lần này trên chuyến bay cô nhân
viên hàng không nhìn Niếp Tích, quả nhiên không có phụ bạc các cô trang
điểm, người người đều là nổi tiếng "Sân bay", cô rất hiểu cái tính cách kia,
đầu tiên mắt sẽ đặt ở bộ vị, nếu lần đầu tiên không khiến cho mắt hắn hứng
thú, hắn tuyệt đối không nhìn lại lần thứ hai .
Niếp Tích cũng phát hiện đến cô tiếp viên thừa lúc nhìn trộm, hắn cố ý
đứng lên, lục khối cơ bụng khỏe mạnh, đương nhiên, cái này cũng không
phải là Niếp Tích có để ý tới cô.
"Thử, tư vị cũng thật thấp." Phát hiện cử động Niếp Tích, Tu Nguyệt
châm chọc một câu.
Niếp Tích đang tự đắc, bị cô dội cho một chậu nước lạnh, á khẩu luôn
không trả lời được, có chút bất mãn với lên trên khoang lấy hành ký.
"Này, nữ vương, nhà cô bên kia xử lý tốt chưa? Tôi không muốn cho
bọn họ đến nhà của tôi láo loạn". Niếp Tích dùng khí ngữ châm chọc giống
Tu Nguyệt hỏi.
Tu Nguyệt đối với cách xưng hô thình lình này có chút kinh ngạc,
nhưng lại không tự giác bật cười:"Tốt lắm, về sau anh cứ gọi tôi như vậy đi,
trước khi lên máy bay tôi đã gọi điện rồi tôi nói các nngười đã thả tôi , hiện
tại tôi một mình ở Matxcova muốn tới đó giải sầu, gọi bọn họ đừng tới quấy
rầy tôi."
Niếp Tích bất đắc dĩ cười, thở dài:"Tôi cảm thấy chúng ta giống như
đang bỏ trốn vậy."
Nói xong câu đó, Niếp Tích có điểm hối hận , bởi vì hắn thực rõ ràng
thấy được đôi mắt đẹp của Tu Nguyệt sáng lên.
Chỉ thấy cô đứng mạnh dậy, đối diện Niếp Tích, hưng phấn mà nói
:"Chờ xong xuôi chuyện này, chúng ta bỏ trốn đi! Dứt bỏ mọi việc, chỉ có
hai chúng ta."