Lúc này Tu Nguyệt như giận điên lên, nhìn Niếp Tích viết xuống số
điện thoại của hắn.
Niếp Tích xoay người ôm lấy Tu Nguyệt, dùng nụ cười cự kì mê người
trước mặt cô tiếp viên nói:"Đây là số điện thoại của vợ anh, có chuyện gì có
cô ấy gọi đến em nghe rồi báo cho anh biết."
Nói xong, hắn lại tiêu sái xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Cô nhân viên hàng không hai mắt mờ mịt, không tự giác mà nhìn về
phía trước, muốn nói cái gì lại á khẩu không nói ra được, một bộ mặt mất
mát nhìn bóng dáng Niếp Tích đi xa, ánh mắt đưa tình.
Tu Nguyệt cũng thập phần kinh ngạc, vui mừng nhìn Niếp Tích, lại nhìn
cô nhân viên trước mặt, đắc ý nói:"Cô gái, còn nhìn cái gì? Cơ hội làm tình
nhân cũng không có cho cô đâu." Nói xong, cô chạy vài bước, lập tức nhảy
lên lưng Niếp Tích, gắt gao cuốn lấy thân thể hắn.
"Uy! Uy! Cô muốn tôi chết sao? Tôi đã cầm hành lý rồi cô nhảy lên như
vậy,sẽ xảy ra án mạng đấy !" Niếp Tích vặn vẹo thân thể, oán giận nói.
Tu Nguyệt vẫn không xuống, cô đầu tựa đầu vào Niếp Tích, nũng nịu
nói:"Không thể tưởng được, tiểu bảo bối của tôi cũng biết lấy lòng."
"Tiểu bảo bối!" Niếp Tích cảm giác được tóc của mình dựng đứng lên
:"Không được kêu những từ ghê tởm đó được không, mau xuống dưới, thật
là nặng!"
Tu Nguyệt cười vui vẻ:"Như vậy đi, tôi cầm hành lý, anh cõng tôi trên
lưng."
Niếp Tích cười nhạo một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ:"Có khác nhau sao?
Nặng như nhau thôi!"
Tu Nguyệt hôn thật sâu trên cổ Niếp Tích một chút, lúc kết thúc còn
dùng lực cắn một cái, Niếp Tích đau kêu ra tiếng.
"Ngươi ở trước mặt nữ vương nói thật nhiều, còn không đi nhanh!"
Niếp Tích u oán thở dài, yên lặng đi về phía trước.