Niếp Tích không chút khách khí, phụ giúp Tu Nguyệt lui về phía sau
mấy bước dán tại trên tường, ngay sau đó đem thân thể của mình dán lên
người Tu Nguyệt .
Một bàn tay luồn qua cổ Tu Nguyệt, để lên vách tường, tay kia thì lấy
ngón tay thon dài nâng chiếc cằm tinh xảo của cô.
Hai người thở dốc, vào lúc này để lộ xuất trận kiều , không có lúc nào là
không phát ra một loại tín hiệu dụ hoặc cho đối phương.
"Muốn tìm tinh linh vương quốc ? Tôi không phải sao?" Niếp Tích ôn
nhu nói, nhưng trong ánh mắt như con sói tham lam.
Tu Nguyệt kiều thần (môi) hé mở, hàm ở ngón tay Niếp Tích, thanh âm
nhu mì đáp lại:"Tốt, mau gọi của các tiểu tinh linh của ngươi tiểu ra nghênh
đón nữ vương bệ hạ."
Niếp tích ôm ngang Tu Nguyệt, đi vào phòng ngủ, ném cô lên chiếc
giường đệm nước mềm mại, sau đó bắt đầu cởi quần áo của mình ra.
Tu Nguyệt tìm tòi thân thể phía trên, ngón tay linh hoạt rất nhanh tháo
cái đai lưng hàng hiệu của Niếp Tích.
Nhưng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Niếp Tích nhảy ra nhận lấy, lập tức nghe."Cha......"