NIẾP MÔN - Trang 563

thường tôi vẫn nhìn thấy những đứa bé đó đi ngủ, mẹ chúng ôm chúng vào
trong lòng, cha thì ở bên cạnh đọc truyện cho chúng nghe, ru tới khi nào
những đứa bé đó ngủ mới thôi, sau đó tôi lén rời đi lòng lại càng thêm khổ
sở, nhưng ngày hôm sau tôi lại không tự giác được mà lặng lẽ đi đến cửa sổ
nhìn bọn họ."

Giọng nói Lãnh Tang Thanh nhè nhẹ, giống như một viên đạn, không

ngừng bắn lòng Niếp Ngân, hắn tự trách vì chuyện này sự tự trách chưa bao
giờ từng có, giờ phút này hắn muốn ôm chặt lấy cô chia sẽ lỗi đau với cô để
nước mắt cô ngừng rơi, nhưng hắn không thể làm như vậy mà hai bàn tay
đang nắm thật chặt.

"Sau hi mất đi cha mẹ, bà ngoại cùng hai anh ruột đối với tôi vô cùng

tốt, bao bọc tôi yêu thương tôi như báu vật, nhưng cho dù vậy, nhưng tôi
tham lam muốn được mẹ ru ngủ một buổi tối, muốn được cha ôm vào bàn
tay rộng lớn......"

"Đủ rồi!!!" Niếp Ngân quát to một tiếng, làm Lãnh Tang Thanh ngừng

nói, Lãnh Tang Thanh hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt có chút mê
mang.

Niếp Ngân biết ngữ khí của mình có chút nghiêm trọng , cố ý nói sang

hướng khác :"Trời sắp mưa , đi về đi."

Sau đó, hắn cúi đầu, tránh ánh mắt của Lãnh Tang Thanh.
------------------
Mưa rơi.
Không khác cái buổi tối hôm trước nhiều lắm.
Ở Tác Mã Lý này chính là như vậy, mưa nhiều.
Giọt mưa "Tích tí tách lịch" rơi trên mặt đất tạo ra âm thanh, làm cho

lòng người đã phiền lại càng thêm phiền hơn, làm cho người uể oải càng
thêm uể oải.

Người ta đã nhớ lại nhưng vì loại âm thanh này khiến nhớ lại rõ ràng

hơn.

Trong không gian bình yên, hai khửu tay Niếp Ngân chống vào khung

cửa, khuôn mặt lộ chút đau lòng, lông mày nhúi chặt, nhắm mắt lại, cúi đầu,
một mình một người cảm thụ sự xương lạnh như băng này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.