Trận mưa to này giống trận mưa hôm trước hắn hy vong có thể nhờ nó
mà suy nghĩ rõ ràng ra một chút.
Nhưng dù sao mưa vẫn là mưa, lòng người vẫn là lòng người.
Hắn nhớ rõ lần đầu gặp người Lãnh Thiên Dục lạnh lùng kia, ngày đó,
cảnh tượng đó, mỗi một chi tiết đều hiện lên trong đầu hắn vô cùng rõ ràng.
Mắt hắn phẫn nộ, một quyền nện vào khung cửa, nghiêng đầu liền thấy
cha không biết đã ở đó từ lúc nào, đã đứng cạnh mình lúc nào.
Niếp Nhân Quân miễn cưỡng nhìn, chỉ đứng đó không có chia sẻ lỗi
buồn với Niếp Ngân.
"Sao lại trở nên uất ức như vậy, muốn nhờ trận mưa này làm cho mình
tỉnh táo?" Ngữ khí Niếp Nhân Nuân nói có chút châm chọc, nhưng trong
ánh mắt là một loại khích lệ.
Niếp Ngân không nói gì, lẳng lặng nhìn phương xa.
"Còn rối rắm trong lòng mình có yêu Lãnh Tang Thanh hay không
sao?" Niếp Nhân Quân truy vấn, thở dài chút.
"Yêu thương, không có nghĩa là có thể cùng một chỗ, cùng một chỗ,
không có nghĩa là có thể hạnh phúc." Niếp Ngân bình thản nói một câu,
không biết vì cái gì làm cho người ta nghe xong lại thật đau lòng.
"Lãnh Thiên Dục? Thượng Quan Tuyền?" Niếp Nhân Quân có chút mất
hứng.
Niếp Ngân nhìn hắn một cái, xoay người đi về phòng mình.
"Con đã nói rồi, có một số việc cha không biết."