"Ê, bằng hữu tốt nhất của tôi anh hiện tại giả mạo người vệ sinh, đến
từng phòng khác sạn, đem những người thuê phòng là người Á Châu da
vàng ở phòng nào nhớ kỹ giao cho tôi, chuyện này đối với tôi mà nói là rất
quan trọng." Niếp Tích vỗ vỗ đầu vai Ace, biểu tình cực kì nghiêm túc.
Ace bất đắc dĩ thở dài, không tình nguyện nói: "Buổi tối 6 giờ không có
ở trận đấu, thì sẽ không được tham gia nữa đâu."
"Tôi tin tưởng cậu có thể kịp đến trận đấu ." Niếp Tích nói.
Ace biết mình không lay chuyển được Niếp Tích, đẩy xe vệ sinh đi ra
phòng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt một cái đã sắp tới thời điểm thi
đấu.
Niếp Tích đội mũ lưỡi trai, vành nón ép rất thấp, trên mặt đeo một cái
kính râm đen to, che đậy khuôn mặt của mình.
Hắn đứng ở phía trên đại sảnh khách sạn, tay cầm tay vịn mạ vàng, xem
kỹ người đến người đi trong đại sảnh.
Suốt cả buổi chiều, hắn đều ở trong này không có đi đâu, trên mặt nặng
nề , chính hắn cũng không biết vì sao, trong lòng có một loại cảm giác
không tốt.
Điện thoại kêu, Niếp Tích đem điện thoại tới bên tai, bên trong truyền
đến âm thanh lo lắng của Tu Nguyệt .
"Tích, lập tức sẽ bắt đầu trận đấu , bằng hữu của anh sao còn không trở
về!"