Cô cũng nhận ra bên hóa trong mắt Niếp Ngân, loại ánh mắt này lạnh tự
như không có độ ấm, thật sự làm cho tinh thần cô hỏng nát .
Niếp Ngân không hề có chút xao động, dù sao hiện tại tinh thần bị tra
tấn không chỉ có riêng Lãnh Tang Thanh:"Tốt, cô có thể ở đây trực tiếp mua
vé máy bay về nhà, anh trai cô đang ở nhà chờ cô đấy!"
"Anh trai!" Lãnh Tang Thanh cả kinh, ngẩng đầu mờ mịt nhìn Niếp
Ngân.
Niếp Ngân cũng ý thức được là mình nói sai , lập tức nói sang vấn đề
khác:"Cô nghĩ rằng cô và tôi tới đây để đi chơi sao?"
Nói xong, hắn nhặt hành lý của Lãnh Tang Thanh lên, xoay người tiếp
tục đi về phía trước.
Lãnh Tang Thanh cắm chặt khớp hàm, không chút yếu thế nào, cầm
cánh tay Niếp Ngân, đem hắn lại xoay lại.
"Vì cái gì mà anh biến thanh thế này ! Mỗi lần tôi nản lòng thoái chí,
anh liền chủ động xuất hiện ở trước mặt tôi, mà mỗi lần khi nào tôi cao
hứng vui vẻ, anh lại múc một chậu nước lạnh dội xuống dưới, một cước
đem tôi đá ra! Anh rốt cuộc muốn thế nào! Anh rốt cuộc muốn làm cho tôi
thành thế nào!" Những lời này là cô đã nghẹn ở trong lòng thật lâu rồi, một
hơi nói ra toàn bộ, cô nghĩ mình không muốn thua kém mà rơi lệ, cũng
không nghĩ mình sẽ phải giả vờ bên ngoài bình tĩnh nữa.
Mỗi một từ một câu đều làm cho trái tim Niếp Ngân kinh ngạc, hắn
nhíu chặt đôi mày kiếm, nhìn thẳng vào mắt Lãnh Tang Thanh, hơi thở dồn
dập , muốn nói cái gì đó, nhưng không thể mở miệng được.
Lúc này, một người đàn ông chạy tới hai người, Niếp Ngân ghé mắt đảo
qua, không có nửa khắc do dự, đem Lãnh Tang Thanh kéo về phía sau
mình, chắn phía trước mặt cô.
Người trung niên đó sửng sốt, sau đó lại lễ phép cười cười, cúi mình
chào:"Niếp Ngân tiên sinh, không cần đa tâm(nghĩ nhiều), tôi do Niếp Tích
thiếu gia phái tới đón ngài."