bất trắc, ngày thẩm phán Niếp môn chỉ còn một mình cha, anh không hy
vọng như vậy!"
Niếp Tích cũng không chụi yếu thế, đẩy Niếp Ngân ra, kiên định nhìn
anh trai mình :"Nếu anh có bất trắc gì, ngày thẩm phán sẽ biến thành thế
chiến (chiến tranh)."
Niếp Ngân im lặng không nói gì.
Niếp Tích vỗ vỗ trên vai anh trai , có chút vui mừng nói :" Chúng ta sẽ
giống như ngày trước vậy, cùng đánh nhau với người khác cùng nhau tiến,
bị cha mẹ mắng liền cùng nhau chạy."
Ánh mắt Niếp Ngân dần dần tản ra, chuyển thành hưng phấn và ý
cười:"Hừ hừ, tên tiểu tử, đi theo anh."
Niếp Ngân không chút chậm trễ, rất nhanh đi tới đại sảnh , bởi vì Lãnh
Tang Thanh vẫn ở nơi đó, hắn phải đem Lãnh Tang Thanh đến chỗ an toàn,
Niếp Tích theo sát ở phía sau hắn.
Nhưng khi đến đại sảnh , cảnh tượng lúc này hoàn toàn khác với lúc hắn
rời đi , một người cũng không có, ngay cả nhân viên công tác cũng không
có, bốn phía nơi nơi trống rỗng , mọi thứ đều yên tĩnh.
Niếp Ngân nhất thời hoảng , không ngừng nhìn đại sảnh như đang tìm
cái gì.
"Không thấy Thanh Nhi !"
"Cái gì? Không thấy Thanh Nhi !!!" Niếp Tích so với Niếp Ngân còn
khẩn trương hơn.