tốc độ như tia chớp , trong nháy mắt ngừng ở trước mắt nàng.
Cung Quý Dương từ trong xe đi ra, nhìn bộng dang tiều tụy đáng
thương của Lãnh Tang Thanh , đi nhanh vai bước hắn tới ôm cô.
Lãnh Tang Thanh nhìn thấy Cung Quý Dương, vừa muốn mở miệng nói
cái gì đó thì nước mắt lại trào ra đến bên miệng giọng nói cũng chuyển
thành tiếng khóc.
Chuyện này làm cho Cung Quý Dương sợ hãi, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ
thân thể nhỏ của Lãnh Tang Thanh, vội vàng hỏi nàng: "Làm sao vậy?
Thanh Nhi, bị khó dễ sao?"
Lãnh Tang Thanh nắm chặt thời gian lau đi nước mắt, bây giờ không có
thời gian để cho cô khóc, cô cầm cánh tay Cung Quý Dương, vội vàng nói:
"Quý Dương ca, có thể giúp em cứu Niếp Ngân không? Van cầu anh !"
Cung Quý Dương sửng sốt, đầu óc mờ mịt, hai bên lông mi nhích lên:
"A? Sao lại cứu cậu ta? Cậu ta lại làm sao vậy?"
"Bọn họ bị người trong Niếp môn đổ oan, hôm nay là ngày thẩm phán
Niếp môn, tóm lại là lành ít dữ nhiều, anh có thể giúp em cứu anh ấy
không?" Mặt Lãnh Tang Thanh đã bị nước mắt tẩm ướt hoàn toàn, nhìn
Cung Quý Dương như vị cứu tinh.
Nhìn thấy Lãnh Tang Thanh lòng nóng như lửa đốt, Cung Quý Dương
cũng còn rối lên: " Trong Niếp môn có ngày thẩm phán này, anh cũng đã
ghe qua..." Khi nói chuyện, hắn nhìn đồng hồ của mình, khuôn mặt quẫn ý
tiếp tục nói: "Lúc này hẳn là đã xong rồi, chỉ sợ..."
Lãnh Tang Thanh cũng đã nghĩ tới điểm này từ lâu, hắn đi từ trời sáng
tinh mơ, hiện tại đã đến buổi chiều , nên phát sinh ra chuyện gì thì cũng đã