Chương 109: Năm thứ nhất.
Một năm không quá yên ổn, chiến tranh, thiên tai, nạn đói, ôn dịch... Ở
các nơi trên thế giới không ngừng diễn ra, chuyện đã xảy ra ở Niếp môn
cũng khiến cho sóng thần rung chuyển, không chỉ có kinh tế, còn có chính
trị, còn hai nhà chưởng sự còn sống sót gánh vác sự nghiệp của Niếp môn,
vì kiềm chế lẫn nhau, cũng không có ở riêng, nhưng bởi vì phối hợp không
giống nhau nên thường thường có tranh chấp.
--------------------
Trời dần dần ấm , đã hòa nhập vào mùa hạ.
Trong phòng bệnh khó có được sự im lặng, Lãnh Tang Thanh mặc một
bộ quần áo trắng, đứng ở trên cửa sổ sát đất, giống như đang nghĩ gì đó
nhìn ra bên ngoài.
Đây là mỗi ngày cô đều phải ở trong đó, có đôi khi ở trong này đứng cả
một ngày, thậm chí ngay cả nước cũng không uống một ngụm.
Đầu cô xõa rối tung, đã dài ra rất nhiều, nhưng chưa từng có sửa sang
lại, cho nên có vẻ thực loạn, khuôn mặt cô tái nhợt, có chút điểm ố vàng,
khuôn mặt đẹp tựa như một viên đá thủy tinh không hề tì vết, mặt trắng nõn
nà.
Ngoài cửa sổ đã bắt đầu có một chút lục sắc nhè nhẹ chiếu vào mi mắt
của cô, ánh mặt trời ấm áp, ngẫu nhiên có vài ánh mây, trên nhánh cây có
một đám chim hót cười nói chuyện , nhưng trong phòng nghe không được.
Đây từng là hình ảnh Lãnh Tang Thanh thích nhất, nhưng hiện tại,
chính cô cũng không biết.
Thử hít một hơi thật sâu, ngực vẫn có một chút buồn đau nói không
nên lời.
Giọng nói trong phòng của Niếp Tích đang ngồi trên sô pha làm nàng
bừng tỉnh , nhìn thấy Lãnh Tang Thanh lại đứng ở trước cửa sổ sát đất, hắn