Mặt, có ánh hồng.
Mắt nhìn lại, khu vườn hoa anh đào chiếu vào trong mắt cô, mỗi một
cây đều thực tươi tốt, cách cửa sổ, xoang mũi có thể cảm thấy được nhè nhẹ
ngọt ngào.
Mà hình ảnh kế tiếp, lại làm cho lòng của cô giống như dây cung căng
lên.
Dưới tàng cây hoa anh đào, cái thân ảnh quen thuộc kia, thân thể cao
lớn đang ở trong khu vườn, hắn hơi hơi ngẩng đầu, tựa hồ đang nhìn cây
anh đào, hoặc như là trầm tư, bên môi hơi hơi gợi lên, lẳng lặng , giống như
bức tranh trong các bộ truyện tranh, hoàn mỹ không gì sánh bằng ...
Hô hấp của cô đang run lên, không có nửa khắc chần chờ, quay đầu liền
chạy tới ngoài cửa sổ, nhưng vừa chạy tới cửa, cha mẹ cùng đại ca liền xuất
hiện trong đầu, Lãnh Tang Thanh dừng bước, liều mạng lắc lắc đầu, tiếp
theo chạy tới lầu cầu thang.
Như vậy cảnh tượng, thân ảnh như vậy, cảm giác như vậy, là nàng ảo
tưởng sao? Lãnh Tang Thanh đứng ở cây anh đào, cả người cứng đơ tại chỗ.
Niếp Tích nhìn thấy Lãnh Tang Thanh chạy đến , có chút kinh ngạc, lập
tức muốn chạy tới bên cạnh.
Lãnh Tang Thanh vươn tay ý bảo hắn không cần cử động, ngay sau đó
nước mắt chảy xuống, cũng không phải là cô phát hiện người kia là Niếp
Tích mà không phải là Niếp Ngân, ngay từ đầu cô đã biết là Niếp Tích,
chẳng qua chuyện này làm cô thật cảm động, hơn nữa lại gợi lên vô số
chuyện trong lòng cô.
Niếp Tích có chút mờ mịt , chạy nhanh tới trước mặt Lãnh Tang Thanh,
trên mặt mang theo chút đắc ý:
"Là bị của anh làm cho cảm động sao? Anh cho là thể nhìn thấy em rất
thích cây anh đào, cho nên ngày hôm qua chuẩn bị cả một ngày, ban đêm
đem nơi đem tất cả cây đi rồi thay các cây anh đào này trồng vào, mãi cho
đến giờ mới chấm dứt, vốn định kiểm tra lại một chút, lên lầu báo cho em
một tin vui, lại bị em phát hiện trước."
Nước mắt Lãnh Tang Thanh cũng không có dừng lại, cúi đầu, ngón tay
thiên ngọc ở trên mặt chà lau , khóc thút thít nói: "Niếp Tích... Cám ơn cậu.