biết loại ý nghĩ này đối với Niếp Tích thực không công bằng, trong lòng cô
cũng thực rối rắm.
Mỗi lần nghĩ đến Niếp Ngân, thì trong đầu đều hiện ra hình ảnh cha mẹ,
còn có đại ca, loại thống khổ này đã tra tấn cô rất lâu ,cô chỉ có thể lựa chọn
một phương pháp yếu đuối, đó chính là tận lực trốn tránh, cái gì đều không
muốn nghĩ ra, nhưng càng như thế này, trong đầu nghĩ lại càng nhiều, lại
càng không muốn nói chuyện, thậm chí không muốn mở mắt, cũng không
muốn thở.
Ngày hôm sau lúc sáu giờ sáng, Lãnh Tang Thanh liền chuyển một cái
ghế ngồi ở cửa phòng bệnh, vẫn hướng hành lang nhìn về cửa thang máy,
trong ánh mắt tràn ngập chờ đợi, cô rất muốn gặp Niếp Tích , vô luận là
xuất phát từ nguyên nhân gì, cô rất muốn Niếp Tích ở bên cạnh mình .
Hai chân khép lại, để ở trên thang sắt của ghế, hai tay ôm ở trước ngực,
bộ quần áo bệnh nhân dài rộng tựa hồ to gấp 3 lần thân thể của cô, cô nhàm
chán lắc lắc thân mình, nhưng vẫn không có vừa lòng, hai mắt thẳng nhìn
cửa thang máy xa xa.
Ý ta đi trên hành lang tiếng "Tí tách đát tí tách đát" vang lên làm lòng
người phiền chán, thẳng đến mau 9 giờ rưỡi , Niếp Tích vẫn không có xuất
hiện, trên mặt Lãnh Tang Thanh cực kì uể oải, thân thể cũng không lay
động , gắt gao ngồi ở nơi này, lại sau một lúc lâu, cô đứng lên, cầm ghế
dựa, đem cửa đóng lại, cũng ở bên trong khóa trái.
Có lẽ mọi chuyện không có tốt đẹp, có lẽ hôm nay hắn cũng không đến,
Lãnh Tang Thanh tự an ủi mình, lại đi tới trên giường, cả người cuộn vào
chăn.
Hôm nay tiếng kêu của các chú chim ngoài cửa sổ có vể vui mùng, ánh
mặt trời bị rèm cửa sổ che lại, cửa sổ bên cạnh giống như tương kim, Lãnh
Tang Thanh nằm không nổi, phiền chán xuống giường, đi tới bên cửa sổ.
Vốn tưởng rằng ánh mặt trời sẽ chiếu xuống, tâm tình cũng sẽ giãn ra
chút, nhưng kéo bức rèm ra một màn trước mắt này lại làm cô sợ ngây
người.
Trời, có ánh hổng.
Mây, có ánh hồng.