Niếp Tích đi tới mở của ra, thì ra là Cung Quý Dương cùng phu nhân
Sầm Tử Tranh của hắn.
Tay trái Cung Quý Dương đang cầm một bó hoa tươi lớn, tay phải cầm
theo một cái giỏ hoa quả tinh xảo, Sầm Tử Tranh ở bên cạnh hắn, trong tay
cầm theo một cái bình giữ nhiệt, hai người đi tới, trên trán còn bụi, có thể
nhìn ra là mới hạ máy bay xuống liền vội vã chạy tới .
"Thanh Nhi, mau tới đây ăn canh, Tranh Tranh tối hôm qua nấu suốt
một đêm, cũng chưa ngủ sao, sáng nay anh vừa thấy cô ấy, giống như già đi
năm, sáu tuổi."
Cung Quý Dương nghĩ tận lực làm cho Lãnh Tang Thanh vui vẻ được,
lại bị Sầm Tử Tranh ở phía sau lưng gắt gao véo một cái.
Bọn họ thường xuyên đến đây, Cung Quý Dương biết Lãnh Tang Thanh
không có mang thai, cũng không có đem chuyện này nói cho anh trai Lãnh
Thiên Dục của cô biết, nếu sau khi Lãnh Thiên Dục biết thì không biết
chuyện gì sẽ xảy ra, hắn thật tâm muốn để Lãnh Tang Thanh trước yên lặng
một chút.
Lãnh Tang Thanh vui mừng cười cười, bất quá cũng không có đi ăn
canh trước, mà là lập tức đi tới toilet.
" Tiểu tử này, mỗi lần đến đều có thể thấy cậu."
Cung Quý Dương lập tức ngồi xuống bên cạnh Niếp Tích, không có hảo
ý nhìn mặt hắn.
Niếp Tích không để ý mà cười cười: "Tôi có thời gian, hơn nữa để
người khác chiếu cố cô, tôi cũng lo lắng."
"Hừ hừ!"
Cung Quý Dương cười lạnh, oai đầu nhìn Niếp Tích: "Không phải
muốn lấy anh trai mình làm góc tường là tốt rồi."
Mắt Niếp Tích trầm xuống : "Tôi cảnh cáo anh, không được nói lung
tung, tôi chỉ là muốn chiếu cố cô ấy tốt, huống chi... Anh trai đã mất..."
Nói tới đây, hắn không tự giác mà chần chờ .