của mình muốn làm một người mẹ không dễ." Giáo sư trên bục giảng phát
hiện Niếp Tích, cũng bảo hắn tham gia, có chút người liền như vậy, dưới
đài càng nhiều người, hắn ở trên đài lại càng hưng phấn.
Lực chú ý của mọi người đều nhìn ra cửa, một hồi âm thanh khen ngợi
Niếp Tích, và cũng có cả sợ hãi, hôm nay Niếp Tích thật sự giống một bạch
mã hoàng tử, áo sơmi màu trắng, quần bò màu lam, mái tóc hỗn độn, một
thân rất giản dị, nhìn qua sạch sẽ lưu loát, cảm giác tựa như mặt biển
thượng phong, hơn nữa khuôn mặt hắn đẹp trai vô cùng, trong tay còn cầm
một bó hoa, không thể không nói hắn cực kỳ hoàn hảo.
Niếp Tích ở kề sát lưng vào trên cửa, khuôn mặt xấu hổ nhìn mọi người
trong phòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Lãnh Tang Thanh,
Lãnh Tang Thanh cũng xấu hổ, cắn răng lắc lắc đầu, lại nhìn về phía Niếp
Tích, muốn cười cho lấy lệ nhưng vẫn không được.
Nếu bị mời, thì hắn cũng không thể từ chối, Niếp Tích chút không ngại
ngùng, khóe môi giương lên, nhìn giáo sư trên bục gật đầu, mang theo một
trận gió, đi tới chỗ Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh thấy tình thế không ổn, đứng dậy chạy nhanh, tỏ vẻ
xin lỗi mọi người, ngay sau đó túm lấy góc áo Niếp Tích, vội vã chạy ra
cửa.
Ra cửa, Lãnh Tang Thanh liền buông lỏng Niếp Tích ra, một mình đi
qua hắn, cũng không quay đầu lại.
Niếp Tích có chút mờ mịt, nhìn theo bóng dáng Lãnh Tang Thanh hắn
đoán giờ phút này cô đang có tâm trạng, nhưng hắn không biết có phải
nguyên nhân là mình không.