thương đến mức nào không ? Anh có biết không hai người hẳn là phải nên
yêu nhau, ở cùng nhau?" Lãnh Tang Thanh lớn tiếng hô, nhưng nước mắt
cũng không không chịu thua kém chảy xuống.
"Tu Nguyệt tìm đến quá em? Cô ấy ở nơi nào?" Niếp Tích có chút kinh
ngạc, dù sao hắn cũng không gặp cô đã được một khoảng thời gian.
"Đúng vậy! Cô ấy đi rồi! Đi du hành thế giới ! Lòng của cô ấy đã bị anh
làm tổn thương đến chết rồi!" Cảm xúc của Lãnh Tang Thanh càng ngày
càng kích động.
"Cái gì?" Trong lòng Niếp Tích "Lộp bộp" nhảy lên một chút, suy nghĩ
có chút táo loạn, nhưng lập tức lại đè ép xuống, điều chỉnh một chút, vẫn
như cũ đứng ở tại chỗ, bi thương nhìn Lãnh Tang Thanh.
"Sao? Chẳng lẽ anh không đi tìm cô ấy sao? Hiện tại cô ấy còn chưa rời
đi, nhưng nếu trễ sẽ không còn kịp đâu!" Nhìn thấy thờ ơ của Niếp Tích, cô
càng thêm sốt ruột .
Niếp Tích cúi đầu, cả người nhất thời trở nên trầm trọng, chậm rãi thở
dài: "Cứ như vậy đi. Anh biết anh thực có lỗi với cô ấy, anh không nghĩ nếu
tiếp tục có lỗi với cô ấy."
"Có lỗi với cô ấy? Vậy anh hãy quý trong cô ấy thật tốt đi!" Lãnh Tang
Thanh phản bác nói.
Chỉ thấy Niếp Tích ngẩng mạnh đầu, cảm xúc vạn phần kích động, gắt
gao nhìn chằm chằm hai mắt Lãnh Tang Thanh, trong ánh mắt tựa hồ có
giãy dụa cái gì đó, ngay sau đó đi nhanh khóa ở phía trước, hai cánh tay
nhất hoàn, gắt gao ôm Lãnh Tang Thanh vào trong lòng...