ở trong hốc mắt thong thả , từ ánh mắt có thể nhìn ra trong nội tâm hắn
mãnh liệt đấu tranh, thường thường hắn giương mắt nhìn gương mặt đại ca.
Sau đó từ trong người lấy ra hai điếu xì gà thượng đẳng, đem một điếu
đến trước đại ca, một ngụm uống cạn chén hồng rượu của mình, châm xì gà,
ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ đau thương cùng bi thương.
"Không có gì có quan trọng, nếu còn yêu cô ấy, trở về đi gặp cô ấy đi."
Niếp Tích lạnh nhạt nói một câu, nhưng nói cũng là từ trong cổ họng bài trừ
ra.
Niếp Ngân không nói gì, nhắm lại hai mắt cất giấu rất nhiều ẩn nhẫn, rất
nhiều vô lực, rất nhiều không cam lòng, lại có rất nhiều xúc động, làm sao
không muốn lập tức nhìn thấy Lãnh Tang Thanh, làm sao không muốn gắt
gao ôm cô vào trong ngực vĩnh viễn cũng không buông ra, nhưng hoàn
cảnh của hai người lúc đó không thể không xa cách, thật sự quá sâu , quá
rộng .
Niếp Tích liếc mắt nhìn đại ca một cái, hai tròng mắt ở đáy mắt nhẹ
nhàng nhất hoa, đầu lưỡi liếm liếm môi, rồi lại hạ môi, tràn ngập bất đắc dĩ
nói một tiếng: "Nhưng, Thanh Nhi tựa hồ rất để ý đến chuyện cha mẹ cô ấy,
dù sao đại ca là hung thủ hại chết bọn họ."
Lặp lại lần thứ ba ! Ba năm Niếp Ngân cố gắng bình phục hối hận, giờ
phút này dưới đáy lòng không kiêng nể gì một cỗ phiền não và hối hận đều
lan tràn ra.
Niếp Tích ngắm liếc mắt một cái nhìn biện hiện của đại ca, sau đó lại
dài thở dài một hơi, đau khổ nói: "Ba năm nay có lẽ anh thường xuyên đang
âm thầm thăm cô ấy, nhưng em vẫn bồi ở bên cạnh cô ấy, bi thống của cô,
đáng thương của cô, em vẫn thấy, mỗi lần cô nhớ tới mẹ, loại thương tâm
đó muốn chết thật sự làm cho em thực đau lòng. Chậm rãi, em cẩn thận