động, bị đè nén xuống , nhưng ở giờ khắc này, phân rối rắm này lại bừng
lên gấp bội.
Hai tròng mắt hắn ở đáy mắt không tự giác xẹt qua một vòng tròn, cũng
có chút suy nghĩ, hai tay khoát lên khung lan can, ngắm nhìn phương xa,
nặng nề nói một câu: " Không phải anh ở nghĩa địa đã gặp qua cô ấy sao?"
Niếp Ngân không tự giác mà nâng hai mắt lên, nhưng lập tức lại chậm
rãi hạ xuống, thấp giọng nói: "Em biết ?"
Niếp Tích dài thở dài một hơi, nhưng trên mặt cũng không phải là sáng
lên: "Nếu không bởi vì em đã biết chuyện này, em sẽ không thể nhận thấy
được anh còn sống."
Niếp Ngân không nói gì, hai điều mày kiếm chậm rãi nhảy lên, bên
trong đồng tử tràn ngập tưởng niệm, rối rắm tưởng niệm, tưởng niệm lại
đau ở trong lòng nhưng không cách nào biểu đạt đi ra ngoài .
"Anh còn đã biết em thích Thanh Nhi ." Ngữ khí Niếp Tích có chút
đông cứng.
Niếp Ngân: "..."
"Hơn nữa em lấy thân phận của em, thổ lộ với Thanh Nhi ." Niếp Tích
cũng không có chờ đợi Niếp Ngân đáp lại, tiếp tục nói.
Niếp ngân: "..."
"Là anh hại chết cha mẹ Thanh Nhi, là anh hại chết bọn họ." Niếp Tích
cố ý lặp lại điều đó một lần nữa, lúc này hai tay hắn gắt gao nắm lấy thanh
vịn.