Niếp Tích ôn nhu cười cười, cười thực miễn cưỡng, có chút bất đắc dĩ
lại tràn ngập thâm tình nhìn Lãnh Tang Thanh, nhẹ nhàng mà thở dài: "
Không phải em nói không muốn gặp lại tôi sao, ha ha, tôi sợ em không vui,
cho nên vốn không có gọi cho em."
Nói xong, hắn chống thân ngồi dậy, từ trong người lấy ra một lọ thuốc
bỏ mấy viên vào miệng, Lãnh Tang Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra cái
lọ kia là thuốc trị tim.
Nghe Niếp Tích nói, Lãnh Tang Thanh trầm mặc xuống, xác thực, vài
hôm trước, cô còn tuyệt tình nói với Niếp Tích là sẽ không gặp lại nữa ,
Niếp Tích thực nghe lời, đi vào bệnh viện không có nói cho cô biết, mà
hôm nay cô lại chủ động chạy tới bên hắn.
Nhưng Lãnh Tang Thanh không có xoay người rời đi, so với lời trong
miệng, xem ra người trước mắt này ở trong lòng cô rất quan trọng.
"Anh bị bệnh tim sao? Vì sao lại đột nhiên như vậy?" Tuy rằng cảm xúc
có chút khẩn cấp, nhưng hai mắt Lãnh Tang Thanh vẫn lộ ra thân thiết quan
tâm.
Bị Lãnh Tang Thanh hỏi, Niếp Tích yên lặng cúi đầu, một loại thương
cảm không thoải mái quanh quẩn ở toàn thân hắn, hai người trầm mặc một
hồi, Niếp Tích thấp giọng nói: "Mấy ngày hôm trước, anh nhận được một
tin xấu, tuy rằng ở hiện tại không có ảnh hưởng gì, nhưng sau khi nghe
xong anh cảm thấy rất đau, hôm nay đau không thể chịu đựng được, cho
nên đi vào bệnh viện."
Lãnh Tang Thanh sửng sốt, tuy cô cũng không biết là chuyện gì, nhưng
một loại cảm giác không tốt vẫn bừng lên, cô gấp giọng hỏi: "Chuyện gì
xảy ra?"