"A!" Niếp Tích thống khổ rên rỉ một tiếng, hai tay đè nhanh trước ngực,
từ trên ghế dài ngã xuống mặt đất, hành động này cũng phá vỡ suy nghĩ của
Lãnh Tang Thanh.
"A! Làm sao vậy? Lại bắt đầu đau sao?" Lãnh Tang Thanh chạy nhanh
đến bên người hắn, ở trong túi hắn tìm thuốc.
Lại đổ ra bỏ vào miệng Niếp Tích, hơi một lúc lâu sau, Niếp Tích dần
dần tốt trở lại, ngồi dưới đất, mồm mở to thở hổn hển, thâm tình nhìn Lãnh
Tang Thanh: "Cám... Cám ơn..."
Lãnh Tang Thanh cũng không có lưu ý đến ánh mắt hắn, vội vàng nói:
"Mức đau rất mạnh, hẳn là thực nghiêm trọng , bác sĩ nào xem cho anh?
Anh lại theo tôi đi vào kiểm tra thật tốt một chút đi."
Niếp Tích khoát tay , ẩn tình cười cười: "Không có việc gì, chỉ khi anh
nhớ tới đại ca, tâm sẽ đặc biệt đau, những lúc khác hoàn toàn tốt."
Trong mắt Lãnh Tang Thanh lại hiện lên một tia đau khổ, mỗi lần nhớ
tới Niếp Ngân, trong lòng sẽ đau làm sao chỉ có một mình Niếp Tích, cô
dùng sức nâng Niếp Tích lên, thản nhiên nói một câu: "Chúng ta trở về đi,
anh mặc ít như vậy, sẽ lạnh ."
Niếp Tích tay khoát lên trên vai Lãnh Tang Thanh, thân thể dựa vào cô,
tuy rằng bệnh viện có chút mùi độc hại, nhưng không có ảnh hưởng đến
mùi thơm trên thân thể Lãnh Tang Thanh, mùi thơm truyền vào xoang mũi
Niếp Tích, làm cho tâm hắn cảm thấy từng đợt tê dại, hắn cố ý dựa vào thân
thể Lãnh Tang Thanh càng thêm gần sát một chút, cảm thụ độ ấm của cô,
Niếp Tích cảm thấy mỗi một tế bào trên người mình đều nhảy lên.
"Thanh Nhi..." Niếp Tích thấp giọng kêu lên.