NIẾP MÔN - Trang 929

Lãnh Tang Thanh theo bản năng thở dài, nhẹ, lại u oán.

"Làm sao vậy? Người trẻ tuổi à, nhìn lá rụng là sẽ đa sầu đa cảm đấy."

Giọng nói hiền lành từ người ngồi trên xe lăn truyền tới tai Lãnh Tang
Thanh, mang theo ý cười.


Lãnh Tang Thanh cúi đầu, nhìn xe người già ở trên xe lăn, nhẹ nhàng

nói: "Đúng vậy, có chút cảm thán sinh mệnh vô thường."


Ở bệnh viện lúc không vội, cô sẽ vội vàng cùng y tá chăm sóc người già

đang làm vật lý trị liệu, trước mắt chính là người này, bà lão vô tình từ trên
thang lầu bị ngã xuống, ngã hỏng chân, trong lúc cùng nằm viện cùng Lãnh
Tang Thanh tán gẫu rất hợp, sau đó lúc làm vật lý trị liệu cũng thường
xuyên cùng Lãnh Tang Thanh gặp mặt, một lúc sau, Lãnh Tang Thanh cũng
thích bà già này, trừ bỏ thăm Niếp Tích ra, chính là giúp bà lão này đi ra
ngoài phơi nắng.


Lão thái thái nghe thấy cô nói vậy thì cười cười, "Sinh mệnh sở dĩ sáng

lạn xinh đẹp, còn vì nó vô thường. Giờ khắc này cháu không biết chốc lát
lát sẽ có chuyện gì, cho nên mới quý trọng thứ trước mắt, không phải sao?"


Lãnh Tang Thanh nao nao.

Bà lão nâng tay, sủng nịch sờ sờ sợi tóc mềm mại của Lãnh Tang Thanh

"Cháu rất ít khi nói về chuyện của mình với bà, nhưng bà biết, ở trong lòng
cháu nhất định ẩn sâu một chuyện, một người, cho nên ánh mắt của cháu lại
có điểm ưu thương như vậy, nhưng mà cháu phải biết rằng, đến cũng tốt
mất đi cũng thế, vui vẻ cũng bi thương cũng thế, nhưng kỳ thật con người
cũng trải qua quá trình tất yếu, chính là thời gian hơi sớm chậm khác biệt
một chút, con người nhìn nhạt một chút sẽ chẳng thấy vất vả."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.