Bà lão đem ánh mắt dừng ở trên mặt cô, "Có thể sinh có thể chết tình
yêu chính là tình yêu, có thể sinh tử phân biệt muốn sống dễ chịu là không
thể, người tuy rằng mất, nhưng tối thiểu để lại cho cháu hình ảnh hoàn mỹ
nhất và trí nhớ đầy đủ nhất, mang theo đoạn trí nhớ này hết cả đời, đến già
đi ngẫu nhiên lấy ra nhớ lại một chút cũng là một loại hạnh phúc bình tĩnh."
*Đau đến tắc thở mà vẫn nói hạnh phúc được, bó tay.*
"Loại hạnh phúc này là đau, nếu là đau, thì cháu không muốn loại hạnh
phúc này." Lãnh Tang Thanh lắc đầu không đồng ý.
"Chúng ta đều giống nhau, mọi người là đến già đi mới hiểu được chân
lý nhân sinh." Giọng nói bà lão hiền lành, ngữ điệu thực chậm chậm lại đầy
lực, "Đau thủy chung là tạm thời, loại đau này trải qua năm tháng lễ rửa tội,
sẽ gặp giống con bướm phá kén mà ra, tới lúc đó cháu nghĩ lại thủy chung
chỉ còn lại có trí nhớ ngọt ngào , lại oanh oanh liệt liệt nhân sinh chung quy
là đi tới bình tĩnh, bên này là nhân sinh chân lý, chẳng lẽ, cháu không biết là
dùng một loại tâm tình hạnh phúc hoài niệm người yêu của mình, chẳng
phải phương thức xa xa này để vượt qua đau khổ là rất tốt sao?"
Lông mày Lãnh Tang Thanh hạ xuống, đuôi lông mày nổi lên một tia
suy tư.
"Cháu yêu người là cháu hy vọng người đó được hạnh phúc, hỏi lại
chính mình một chút, có làm được điều đó hay không? Nếu cháu cũng yêu
người đó, nên làm cho cuộc sống mình tốt lên." Bà lão nhẹ giọng nói: "Phải
biết rằng, tất cả sự thật sẽ để cho người hy vọng, khuất tùng cho sự thật mới
có thể đạt được ấm áp, không phải sao?"
"Khuất tùng sự thật?" Lãnh Tang Thanh ngẩng đầu, mâu quang như
nước nổi lên gợn sóng.
Bà lão hiền lành cười cười, không nói cái gì nữa.