Lãnh Tang Thanh vội vàng xin lỗi người lái xe, nói vài lời, người lái xe
mới nổi giận đùng đùng lái xe rời đi.
Nhìn Niếp Tích thất thần nghèo túng trước mắt, trong lòng lo lắng cùng
kinh hồn vừa rồi trong giây lát trở thành phẫn nộ khó thành lời, những lo
lắng của sáng sớm, tất cả đều như bị bom nổ tung chạy ra!
"Niếp Tích, anh điên rồi có phải không? Anh có biết mình đang làm cái
gì không?"
"Niếp Tích, anh điên rồi có phải không? Anh có biết mình đang làm cái
gì không?"
Tiếng thét chói tai Lãnh Tang Thanh như xé rách không gian xung
quanh, tựa hồ có thể chặt đứt hạt mưa, nhưng mây đen nồng hậu phía dưới
vẫn tái nhợt vô lực như cũ.
Mưa to tầm tã giống như thời gian tạm dừng một chút, giây lát lại tiếp
tục tiếp diễn, so với trước càng thêm mãnh liệt .
Niếp Tích chậm rãi nghiêng đầu, mưa từ chiếc mũi như điêu khắc của
hắn chảy qua, dọc theo cảm xúc trên khuôn mặt được miêu tả của hắn, hắn
cố ý che đậy rất tốt, thậm chí là tất cả những việc bừa bãi do hắn dự liệu.
Lãnh Tang Thanh nhìn vẻ mặt hắn không hề tức giận, hận trong lòng
liên tục cấp tốc tràn ra, hơi thở dồn dập thổi bay hạt nước mưa, trong không
khí vẽ ra đường cong có chút bất đắc dĩ, không cam lòng.
"Sao em lại tới đây?" Giọng nói Niếp Tích vô lực cùng với thanh âm tí
tách phát ra trên mặt, lại có vẻ rất rõ ràng.