tốt, lại từng mảnh từng mảnh mở ra, chính là đợi cho tâm trạng Lãnh Tang
Thanh hỏng bét như hiện tại, bởi vì chỉ có lúc đem băng vải mở ta , hắn mới
có cơ hội thừa dịp xen vào.
Niếp Tích ôm mặt, cũng không có nhiều ngoài dự liệu, cho dù là có,
cũng là tin vui.
Mà một cái tát này của Lãnh Tang Thanh, hình như là dùng hết khí lực
toàn thân, cả người lập tức nhuyễn xuống, thân thể mất đi trọng tâm, ngồi
phịch xuống ở trên chỗ tràn đầy nước, mặc cho nước mưa lạnh băng ngâm
hai chân cô, lạnh tận xương, nhưng cô không chút cảm giác gì, chôn dấu
đau xót lâu như vậy lại bừng lên, băng bó vết thương đã lâu như vậy lại bị
mở ra, cô giãy dụa ngẩng đầu, tận lực làm cho mưa rơi xuống mưa kích
thích lệ tuyến của mình, nhưng đúng là vẫn còn nhịn không được, cô lên
tiếng khóc, âm thanh vang khắp ngã tư đường.
Vẻ lo lắng ở ngã tư đường, tiếng khóc của Lãnh Tang Thanh xuyên qua
âm thanh của mưa, nước lăn trên làn da tinh xảo của cô, độ ấm của nước
mắt cũng thấp hơn độ ấm của mưa.
Vài người rải rác qua đường đều hơi hơi nghiêng đầu, tò mò nhìn nhìn
tình cảnh bên này, nhưng ngay cả bước chân đều không ngừng, mọi người
đối với loại chuyện này, nhiều người hờ hững, bởi vì không ai có thể nhìn
thấy hết tâm tình của cô gái, đau đớn gần như là trí mạng kia.
Đáy mắt Niếp Tích hiện lên một tia sắc bén, tâm Lãnh Tang Thanh đã
mở cửa, áp lực, cất vào trong, giờ khắc này tất cả đều phát ra, đây là cơ hội
Niếp Tích luôn luôn chờ đợi, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Niếp Tích quỳ nửa người trên mặt đất, cầm cánh tay vừa đánh mình của
Lãnh Tang Thanh lên, như có chuyện lạ rống lớn : "Đánh tôi? Em dựa vào
cái gì đánh tôi! Có tư cách gì đánh tôi!"