NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 218

không. Tiếp điện thoại là một đồng nghiệp Đài Loan, vốn rất e ngại cơ quan
cảnh sát Đại lục, liền chuyển điện thoại cho Thịnh Phương Đình.

Thịnh Phương Đình mất mấy phút mới hiểu ra mọi chuyện. Số là bên

công an vừa phá được một ổ trộm cắp thường xuyên hoạt động trên xe buýt,
tìm lại được không ít tài sản bị mất, nên gọi Đàm Tĩnh đến xem có tiền của
cô không.

Thịnh Phương Đình không kìm được hỏi: “Cô ấy mất bao nhiêu tiền?”

“Hơn năm nghìn.” Anh cảnh sát liên lạc của đội chống trộm cắp đã gọi

điện cả ngày, mồm miệng khô rang cả rồi, “Anh gọi cô ấy mau đến xem có
ví tiền của cô ấy không nhé.”

Thịnh Phương Đình nghĩ bụng, người phụ nữ này cũng thật hồ đồ, hơn

năm nghìn tệ là hơn một tháng lương, chẳng trách hôm đó mắt cô lại sưng
vù lên như vậy, chắc chắn là khóc vì mất tiền đây mà.

Khi Đàm Tĩnh ôm một đống đồ từ phòng hành chính về, Gigi ngồi bên

nói: “Giám đốc Thịnh tìm cô đấy, mau vào đi!”

“Được, cảm ơn cô!” Đàm Tĩnh đã quen nói cảm ơn với đồng nghiệp, ở

đây mọi người đều khách khí như vậy, dù có rút dao đánh nhau thì cũng
phải cười nói cảm ơn xong rồi mới đánh.

Cô vừa đi lấy một đống văn phòng phẩm từ phòng hành chính về, vừa

hay đem một phần cho anh. Thấy Thịnh Phương Đình đang trả lời thư điện
tử, cô bèn để mấy thứ như bút đánh dấu, băng dính trên bàn. Thịnh Phương
Đình mắc bệnh sạch sẽ, đồ đạc trên bàn lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp.
Đàm Tĩnh vốn tinh tế, để ý thấy điều đó nên mỗi lần đưa tài liệu cho anh, cô
đều sắp xếp vô cùng ngay ngắn.

Thịnh Phương Đình trả lời xong thư thấy bút đã được cắm vào ống,

ghim giấy đã được đặt trong hộp, giấy note đã thay hộp mới, còn băng dính
cũng được để vào nơi nó vốn phải ở đó. Ngón tay Đàm Tĩnh rất dài, lòng
bàn tay có vết chai mỏng, làm việc rất nhanh nhẹn, dường như đã quá quen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.