NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 217

“Hả?”

"Đùa thôi mà, anh thật dễ lừa, cứ như trẻ con ấy, nói gì cũng tin.”

Nhiếp Vũ Thịnh trầm mặc một lúc mới nói: “Anh vốn dễ bị lừa.”

Giọng điệu của anh đầy cay đắng, tựa hồ còn pha lẫn bất lực, tuy Thư

Cầm rất phóng khoáng, cũng không muốn xát muối vào vết thương của anh.
Cô nói: “Em xin lỗi, em không cố ý, thật ra tối qua anh chẳng nói gì cả, chỉ
nói anh quá ngốc thôi. Em cũng thấy anh thật ngốc. Thế này đi, chúng ta
thử qua lại với nhau xem sao, anh là người đàn ông bình thường, em là
người phụ nữ bình thường, đâu nhất thiết phải cả đời ở vậy chứ, đúng
không? Tình cảm có thể bồi đắp dần dần, chúng ta có thể làm bạn tốt, chưa
biết chừng cũng có thể là người yêu.”

Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Cảm ơn em, anh biết em muốn giúp anh.”

“Ai nói thế, thật ra em muốn giúp chính mình thôi.” Thư Cầm nhẹ

nhàng nói, “Anh đừng tưởng em không có người theo đuổi. Em chọn anh vì
anh khá đẹp trai, nhà lại có tiền, quan trọng nhất là anh hiểu em, không chê
em chưa hề yêu anh.”

Thư Cầm nói đến câu cuối lại lỡ lời, thấy Nhiếp Vũ Thịnh biến sắc mặt,

vội vàng múc cháo cho anh: “Anh ăn nhiều một chút. hôm nay em làm sao
nữa, toàn nói câu chẳng ra sao! Anh đừng so đo với em, là em chưa tỉnh hẳn
đấy thôi.”

Nhiếp Vũ Thịnh cúi đầu. mãi hồi lâu mới chậm rãi nói: “Là anh vẫn

chưa tỉnh.”

CHƯƠNG 11

Thịnh Phương Đình cuối cùng vẫn biết chuyện Đàm Tĩnh mất tiền, vì

cảnh sát gọi đến nhưng cô không có ở đây, bèn hỏi có lãnh đạo của cô ở đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.