“Tôi muốn xin trợ cấp của công ty CM, tôi muốn con trai tôi nhanh
chóng được phẫu thuật.”
Nhiếp Vũ Thịnh hơi ngạc nhiên, vội lật một tập tài liệu để che giấu cảm
xúc, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về một nơi vô định nào đó: “Cô đã suy nghĩ kĩ
chưa? Cô cũng rõ mức độ rủi ro trong phẫu thuật rồi đấy.”
“Tôi suy nghĩ kĩ rồi.” Đàm Tĩnh quyết tâm, “Tôi không có tiền làm
phẫu thuật bình thường, trong thời gian ngắn cũng không thể kiếm được số
tiền đó. Đành xin trợ cấp vậy, giờ con tôi đã như thế, không thể kéo dài
thêm nữa.”
Cuối cùng Nhiếp Vũ Thịnh cũng đưa mắt nhìn cô, thấy đôi mắt cô long
lanh ngấn lệ, phản chiếu gương mặt anh rõ mồn một. Từ khi gặp lại đến
giờ, ngực anh dường như luôn bị một tảng đá lớn đè nặng, không sao thở
nổi. Ban đầu anh chỉ hận, hận người phụ nữ này tại sao nhiều năm như vậy
vẫn điềm nhiên như không, sống một cuộc đời không liên quan gì đến anh.
Sau này nỗi hận dần tan, chỉ còn lại cảm giác bất lực với bản thân.
Dường như Đàm Tĩnh không muốn nhìn thấy ánh mắt anh, cô cúi đầu,
đúng lúc ấy, Nhiếp Vũ Thịnh thấy đỉnh đầu cô loé lên ánh bạc, trên mái tóc
cô có một sợi tóc bạc rất rõ ràng. Cô đã có tóc bạc rồi.
Anh sững người nhìn sợi tóc bạc đó, Đàm Tĩnh nhỏ hơn anh ba tuổi,
năm nay cô mới chỉ hai mươi bảy, vậy mà đã có tóc bạc.
Một người phụ nữ hai mươi bảy tuổi có lẽ còn đang nũng nịu với bạn
trai, một người phụ nữ hai mươi bảy tuổi có lẽ còn đang bận rộn cùng bạn
dạo phố mua quần áo
Nhìn sợi tóc bạc đó, anh cảm thấy buồn vô hạn, nhưng cuối cùng vẫn
lặng thinh. Anh lấy ra từ chồng tài liệu một tờ đơn xin trợ cấp: “Cô điền vào
đây, rồi ký tên, lăn dấu vân tay.”
Đàm Tĩnh nhận lấy tờ giấy, ngón tay cô run rẩy, Nhiếp Vũ Thịnh định
rút tay về thì nhìn thấy một giọt nước mắt rơi trên giấy rồi nhanh chóng