thấm vào mặt giấy, như một đoá hoa thê lương. Chỉ trong hai ngày ngắn
ngủi mà cô đã khóc hai lần. Không, là ba lần, chiều qua cô đã khóc trong
nhà vệ sinh.
Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy tức thở, trong một khoảnh khắc anh đã muốn
đưa tay ra gạt nước mắt cho cô. Nhưng anh không làm gì cả, cũng không
thể làm gì cả, chỉ rụt tay lại buông tờ giấy ra như phải bỏng. Đàm Tĩnh
ngẩng lên nhìn anh, gương mặt nhoè nước mắt, hỏi: “Bác sĩ Nhiếp, tôi
muốn hỏi anh một câu. Là một bác sĩ… anh bảo có nên tiến hành cuộc phẫu
thuật này không?”
Khoé miệng Nhiếp Vũ Thịnh khẽ mấp máy, cuối cùng, bằng sự lạnh
lùng và lý trí của nghề nghiệp, anh cũng ép được mình đưa ra câu trả lời:
“Theo hiện trạng bệnh tình cùng điều kiện kinh tế của gia đình các vị, tôi
khuyên cô nên tiếp nhận trợ cấp, nhanh chóng phẫu thuật đi.”
Mái đầu Đàm Tĩnh từ từ cúi xuống, thấp đến mức không thể thấp hơn
được nữa. Giọng cô chỉ còn như chút tro tàn của ngọn lửa trước cơn gió
lạnh, yếu ớt đến mức người ta cơ hồ không thể nghe được: “Cảm ơn anh.”
Đàm Tĩnh cầm tờ đơn, đứng dậy đi ra ngoài, cô loạng choạng lê từng
bước nặng nề, lưng hơi còng về phía trước như phải cõng một gánh nặng vô
hình khiến cô không thể chịu nổi. Nhiếp Vũ Thịnh chợt nghĩ, có lẽ tóc cô đã
bạc chỉ sau một đêm, giống như trong truyện kiếm hiệp thường viết vậy.
Không biết tại sao, anh bỗng muốn đuổi theo nói với Đàm Tĩnh rằng, đừng
làm phẫu thuật này nữa, rủi ro sẽ cao hơn phẫu thuật thông thường, cô vẫn
nên nghĩ cách gom tiền thì hơn.
Nhưng anh biết rõ cô không thể gom được tiền. Ngay tiền viện phí của
Tôn Bình cũng là người khác nộp cho. Chứng từ quẹt thẻ gắn trên tài liệu
của bệnh nhân, người chi là Thịnh Phương Đình. Tại sao Thịnh Phương
Đình lại trả tiền giúp cô? Tôn Bình vào viện, không phải nên để bố nó nghĩ
cách trả viện phí sao? Đàm Tĩnh luôn luôn phức tạp hơn anh tưởng. Thịnh