tuyệt vời, công ty quyết định giữ tôi lại. Không lâu sau tôi thăng chức, vì tôi
từng gặp tất cả các nhà cung ứng, hơn nữa quan hệ hợp tác sau đó cũng rất
tốt. Trời không tuyệt đường của ai, cô đừng nghiêm trọng hoá lỗi lầm. Tái
ông mất ngựa chưa chắc đã là chuyện xấu.”
Đàm Tĩnh thất thần, thật ra Thịnh Phương Đình cũng không nghĩ mình
lại kể chuyện đó cho cô nghe. Có lẽ vì bộ dạng Đàm Tĩnh hôm nay quá đỗi
bơ vơ, không nơi nương tựa, khiến anh cảm thấy mình nhất định phải nói gì
đó để cổ vũ c, có lẽ bệnh tình của con trai đã thật sự quật ngã cô rồi.
Cuối cùng Đàm Tĩnh ngẩng lên, hỏi: “Nếu có hai sự lựa chọn, một sẽ
làm tổn thương rất nhiều người, lựa chọn kia cũng sẽ làm tổn thương rất
nhiều người…”
“Người ta vẫn nói hãy chọn cách tổn thương ít hơn, trong công ty cũng
vậy, cái nào tạo ít tổn thất hơn thì ta sẽ chọn cái đó.”
Anh cố ý nhấn mạnh là trong công ty, Đàm Tĩnh thoáng ngẩn người,
cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, nói: “Giám đốc Thịnh, cảm ơn anh, tôi biết
nên làm gì rồi.”
Thịnh Phương Đình nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Trước khi quyết định
việc gì quan trọng, cô phải thật nghiêm túc suy xét tất cả các vấn đề có thể
xảy ra. Còn khi đã quyết định, dù kết quả không lý tưởng thì cũng đừng hối
hận, vì cô đã cố gắng hết sức rồi.”
“Cảm ơn anh, Giám đốc Thịnh.”
“Không có gì.”
“Còn nữa… từ tuần sau, tôi muốn nghỉ một tuần…”
Thịnh Phương Đình biết cô phải ở viện chăm con, liền nói: “Không sao,
tuần sau tôi vẫn ở viện, chắc chắn công ty sẽ sắp xếp cho cô tiếp tục chăm
sóc cho tôi. Như vậy không coi là nghỉ, nếu công ty gọi đến, tôi sẽ sắp xếp.”
Đàm Tĩnh vô cùng cảm động: “Cảm ơn anh.”