“Là hòm thư lần trước gửi bản tường trình đi ấy.”
Nghe Quản lý nói, cô mới chợt nhớ ra, vội đáp: “Ồ, đó là em đăng ký
bừa ấy mà.” Lúc đó cần gấp, cô đã lên mạng đăng ký bừa một hòm thư
miễn phí, không ngờ bấy nhiêu ngày qua đi, tự nhiên Quản lý lại hỏi đến.
“Tổng công ty gửi một số tài liệu đến hòm thư lần trước dùng, cô cho
tôi địa chỉ hòm thư đó đi.”
Đàm Tĩnh không suy nghĩ gì nhiều, liền viết cho Quản lý tên tài khoản
của hòm thư, cả mật mã cũng viết luôn. Lúc này, anh ta mới gật đầu nói:
“Cô đi làm việc đi.” Đàm Tĩnh vừa đi được mấy bước, Quản lý bỗng gọi
giật cô lại bảo: “Chuyện này đừng nói cho ai biết.”
Đàm Tĩnh gật đầu đồng ý, rồi quay trở về quầy thu ngân. Đã là buổi
chiều, thời tiết oi bức, khách ghé qua rất thưa thớt. Điều hòa trong cửa hàng
mát rượi, các đồng nghiệp người thì lau khay đựng bánh, người đang sắp
xếp lại quầy hàng, không ai chú ý đến cuộc nói chuyện của họ.
Nhưng đến lúc tối đi ăn, không khí lại rất náo nhiệt, Vương Vũ Linh là
người thích náo nhiệt, cộng thêm Lương Nguyên An lúc nào cũng hì hì hà
hà, lại được mọi người cùng hùa vào, khiến tiệm ăn xém chút nữa tốc cả
mái lên. Món lên đầu tiên là tôm cay, ai ăn cũng thấy nghiền, thế là chẳng
thèm ngó ngàng gì đến các món khác nữa, lại gọi thêm một đĩa tôm cay,
vừa ăn vừa uống, chẳng mấy chốc đã hết sạch cả thùng bia phải gọi chủ
quán lấy thùng khác.
Đàm Tĩnh lần đầu chứng kiến mọi người điên cuồng như vậy, ai cũng
uống hết mình, kể cả nữ nhân viên nhỏ tuổi nhất cửa hàng. Tất nhiên cô
cũng bị dúi cho một cốc bia.
“Tớ không biết uống bia.”
“Thôi đi!” Vương Vũ Linh tuy chưa uống được bao nhiêu nhưng mặt đã
đỏ phừng phừng như thể say túy lúy, “Lần sau có muốn kêu cậu uống cũng