hóa ra công ty đó hỗ trợ tiền là vì phương án phẫu thuật này còn chưa hoàn
thiện, rủi ro quá cao.
Lòng Đàm Tĩnh vô cùng buồn bã, cô biết với thu nhập hiện tại, cô
không có cách nào gom đủ tiền mổ cho Bình Bình. Mỗi lần tới bệnh viện,
bác sĩ đều khuyên phải mau chóng làm phẫu thuật, thỉnh thoảng vận động
mạnh một chút, Tôn Bình lại bị khó thở do thiếu ôxy, môi tím ngắt đi. Thấy
con như vậy lòng cô đau như dao cắt, thầm hiểu chuyện này không thể kéo
dài được nữa, nếu còn lần lữa, e rằng sẽ thực sự không cứu nổi. Nhưng nếu
như chấp nhận khoản tiền hỗ trợ, thì lại phải đương đầu với bấy nhiêu rủi
ro, điều này cô thật không dám tưởng tượng, cũng không dám gánh chịu.
Cô ngây ra nhìn những tài liệu trên màn hình, bên cạnh phía trước, phía
sau, mọi người đều đang chơi điện tử, có người đeo tai nghe lắc lư, có
người gõ bàn phím nhanh thoăn thoắt, lại có người một tay hút thuốc, một
tay di chuột máy tính. Không khí trong quán net rất bức bối, lại mở điều
hòa nên càng thêm ngột ngạt, mùi thuốc, mùi mồ hôi, mùi chân thối, mùi gì
cũng có. Đàm Tĩnh chống tay vào trán, cảm thấy huyệt Thái dương bỗng
dưng giật liên tục, đứng trước lựa chọn khó khăn nhường này, sao cô có thể
dễ dàng quyết định được đây?
Trên màn hình có một biểu tượng nhấp nháy, cô ngây ra một lúc, mới
phát hiện có thư mới, liền quay trở lại trang chủ hòm thư, thì ra là thư trả lời
của Thịnh Phương Đình. Vẫn dùng tiếng Anh, anh ta nói anh rất ngạc nhiên
và kinh hãi trước sự việc này, hy vọng có thể lập tức gặp mặt cô để tìm hiểu
rõ ngọn ngành, đồng thời nói hiện anh vẫn đang làm thêm giờ ở công ty, hy
vọng Đàm Tĩnh có thể đến văn phòng gặp mặt ngay lập tức.
Đàm Tĩnh nghĩ, mình gửi thư cho vị giám đốc này có vẻ hơi đường đột,
nhưng trong cả chuyện này cô trong sạch, cô chẳng sợ gì cả, bèn trả lời rằng
mình sẽ đến văn phòng anh ngay.
Đàm Tĩnh chưa bao giờ đến tổng công ty, lần theo địa chỉ tìm tới, cô
mới phát hiện đó là một tòa nhà văn phòng rất hoành tráng, cô đứng ở quầy