“Đương nhiên là được. Chỉ cần chỗ Tổng giám đốc Trâu không có vấn
đề gì, thì chỗ tôi đương nhiên cũng sẽ không có vấn đề gì.”
Thịnh Phương Đình khách sáo: “Cảm ơn!”
Thư Cầm liếc nhìn anh, không nói thêm câu nào nữa.
Trên đường về cô nhắn tin cho Thịnh Phương Đình, hỏi: “Tại sao lạ mất
bao công sức để điều người này lên công ty vậy?”
Một lúc lâu sau cô mới nhận được tin nhắn của Thịnh Phương Đình, chỉ
có bốn chữ: “Nhu cầu công việc.”
Thư Cầm thấy bực mình, bèn bấm luôn vào nút xóa.
Nhưng Thịnh Phương Đình làm bất cứ việc gì đếu có ý nghĩa cả, mỗi
bước đi của anh dường như đều kinh qua suy nghĩ kỹ càng, ngoài phối hợp
ra, cô hầu như không có sự lựa chọn nào khác. Trên đường về công ty, Thư
Cầm đã nghĩ ra cách, tuyển dụng người kia với tư cách là người ngoài công
ty, trực tiếp thông báo cho Đàm Tĩnh đến phỏng vấn, gọi là hình thức mà
thôi.
Đàm Tĩnh chẳng bao giờ ngờ rằng vận may như vậy lại xảy đến với
mình, cô chỉ mải lo lắng cho chuyện phẫu thuật của Tôn Bình. Nhiếp Vũ
Thịnh đã liệt kê rất rõ ràng mọi rủi ro, chính vì quá rõ ràng nên mỗi lần
xem, cô đều thấy kinh hoàng. Cô không biết liệu quyết định của mình rốt
cuộc sẽ cứu được con hay là hại chết con nữa.
Càng xem cô càng thấy khó quyết định, cuối cùng đành hạ quyết tâm,
gọi điện cho Nhiếp Vũ Thịnh. Có một số vấn đề quá chuyên ngành cô thực
sự không hiểu, mà chuyện quan trọng thế này, cô không thể không tìm cách
hiểu rõ từng chi tiết. Tuy Nhiếp Vũ Thịnh đáng sợ, nhưng là một người mẹ,
cô không thể tùy tiện bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể chữa bệnh cho con, dù
Nhiếp Vũ Thịnh là bão lũ hay quỷ dữ, cô cũng nhất định phải gọi cuộc điện
thoại này. Cô đứng trước bốt điện thoại công cộng bên đường, lòng bàn tay
đầm đìa mồ hôi, hệt như lần đầu tiên cô gọi điện cho Nhiếp Vũ Thịnh.