không bao giờ gọi điện cho bất kỳ một bạn nam nào mà không có lý do, dù
người này là Nhiếp Vũ Thịnh.
Nhận được điện thoại của cô, Nhiếp Vũ Thịnh mừng khôn xiết, liền hỏi:
“Hôm nay các em nghỉ hè rồi đúng không?”
“Ngày mai còn phải học bù.” Cô khẽ đáp, “Em chỉ muốn hỏi, anh kêu
em gọi điện cho anh, có việc gì không?”
Nhiếp Vũ Thịnh im lặng giây lát, sau cùng nói: “Cũng chẳng có chuyện
gì – chỉ là muốn hẹn em đi xem phim thôi.”
Cô đứng ở đầu đường, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Đến giờ cô vẫn còn nhớ buổi hoàng hôn hôm đó, cô đeo ba lô, xách
theo một túi quần áo thay ra để giặt, trên người vẫn đang mặc bộ đồng phục
kiểu túi chìm mà nhà trường phát cho. Vì sợ các bạn nhìn thấy, cô cố tình
chọn bốt điện thoại công cộng ở tận phố bên kia. Bà già coi bốt điện thoại
đang ngồi gần đó trông quầy báo, mọi người đi qua đi lại bên cạnh cô. Tất
cả đều giống như mọi ngày, thế nhưng tất cả lại không giống như mọi ngày.
Phía xa là ráng chiều đẹp đẽ, tựa như một tấm lụa đỏ tía, càng làm nổi bật
các tòa cao ốc và vầng mặt trời hoàng hôn đỏ rực.
Ráng chiều hôm đó thật là đẹp, cả đời này cô chưa từng được ngắm
buổi hoàng hôn nào đẹp hơn thế. Gác điện thoại xuống, tim cô vẫn còn đập
thình thịch, bởi vì cô đã đồng ý đi xem phim cùng Nhiếp Vũ Thịnh.
Cô đánh liều giả vờ ốm trốn một buổi tự học để đi xem phim cùng
Nhiếp Vũ Thịnh. Hồi đó, ai cũng biết một cậu con trai và một cô con gái đi
xem phim riêng với nhau tượng cho cái gì. Cô cứ nơm nớp lo gặp phải
người quen, may mà không gặp. Nhiếp Vũ Thịnh đưa cô đi xem một bộ
phim cũ của điện ảnh Hồng Kông, hồi đó các rạp chiếu phim làm ăn không
được tốt, cả rạp thường chỉ lác đác vài người xem, phần lớn đều là những
cặp tình nhân, bởi bóng tối của rạp chiếu phim tiện cho họ ôm ấp tựa kề