nhau. Còn cô lại rất nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh anh, chăm chú xem phim
từ đầu tới cuối, như thể không có Nhiếp Vũ Thịnh ngồi bên cạnh vậy.
Bắt đầu từ khi học cấp hai, các thầy cô giáo đã nhắc đi nhắc lại rằng
không được yêu sớm. Đến khi lên cấp ba, trong trường vẫn có người vụng
trộm yêu đương, bây giờ cái gọi là yêu, cũng chỉ là hai người lén giáo viên
đi xem phim ngoài rạp gì đó mà thôi, như vậy kể như đã xác định quan hệ
yêu đương rồi. Cô chỉ là học sinh ngoan, vốn đã quen tuân thủ quy định, cô
nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ rằng mình lại làm chuyện phá lệ như thế
này, vậy mà khi Nhiếp Vũ Thịnh hỏi cô muốn đi xem phim với anh không,
cô lại đồng ý ngay.
Lúc bộ phim kết thúc, tên những người tham gia đóng phim bắt đầu
hiện lên, đèn vẫn chưa bật, cô đã nhấp nhổm muốn về nhà ngay để khỏi bị
mẹ nghi ngờ, bèn lập tức đứng dậy đi về luôn, Nhiếp Vũ Thịnh cũng biết cô
sợ về nhà trễ, liền đứng lên theo cô. Trong rạp chiếu phim rất tối, giữa lúc
cô lò dò tìm bậc thang đi ra phía cửa rạp, anh bỗng đưa tay ra, nắm lấy tay
cô.
Đó là lần đầu tiên anh nắm tay cô. Trong suốt buổi xem phim, anh thậm
chí còn không nói với cô một câu nào, nhưng khi nắm tay cô, anh đột nhiên
nói: “Đàm Tĩnh, bốn số cuối điện thoại của anh là 0707, em có hiểu
không?”
Cô đáp lí nhí như muỗi kêu: “Là sinh nhật của anh…” Sinh nhật của
anh là ngày 7 tháng 7, cùng ngày cùng tháng với sinh nhật của cô nhưng
không cùng tuổi, chỉ là cô không dám nghĩ thêm gì khác.
Anh khẽ nói: “Cũng là sinh nhật của em.”
Ca khúc trong phim vẫn đang vang lên, anh nắm tay cô, bước từng bước
xuống bậc thang. Lòng bàn tay anh ấm mà khô, khiến tim cô đập thình thịch
như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai tai nóng bừng, bước đi xiêu xiêu vẹo
vẹo. Chẳng hiểu sao rạp chiếu phim lại có nhiều bậc thang đến thế, nhưng