toán khó là được nhìn thấy vết lõm trắng muốt sau gáy cô. Đây là bí mật
nhỏ hạnh phúc của anh, vì thế khi thấy cô đi hỏi bài các bạn trai khác, anh
cảm thấy không thể chịu đựng
Rất nhiều lần, anh cũng đã từng hôn lên làn da trắng muốt mịn màng ấy,
đó là chỗ nhạy cảm nhất của Đám Tĩnh, hễ anh phà hơi vào nó, là Đám
Tĩnh rúm cả người lại, phá lên cười đầu hàng. Thế nhưng bây giờ cô đã lấy
chồng, đã thuộc về người khác rồi. Nghĩ đến đây anh lại thấy buồn vô hạn,
chỉ muốn phi lên trên sân thượng hút một điếu thuốc.
Khi Đàm Tĩnh đòi anh đưa tiền, anh thấy mình đã tuyệt vọng; vào ngày
sinh nhật, khi nhìn thấy Đàm Tĩnh và con trai cười cười nói nói đi về nhà,
anh thấy mình đã tuyệt vọng. Thế nhưng giây phút mà anh thực sự tuyệt
vọng là khi Đàm Tĩnh ngồi trước mặt anh, nhìn anh với ánh mắt khẩn cầu
và tha thiết vì đứa con trai của cô và một người đàn ông khác.
Cô từng nói: “Trên đời này, điều tàn nhẫn nhất chính là tưởng rằng mình
đã có tất cả, đến cuối cùng mới phát hiện thực ra tất cả đều là giả.”
Trong tiềm thức, anh chưa bao giờ hồi tưởng về cái đêm mưa gió đó,
cũng chưa bao giờ hồi tưởng về những lời tàn nhẫn lạnh lùng mà cô đã nói,
chỉ cần không nghĩ tới là anh có thể tự lừa dối mình rằng, chuyện rất nhiều
năm về trước chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Không ai biết rằng anh đã đi bao lâu trong cái đêm mưa gió ấy, cũng
không ai biết rằng anh đã khóc bao nhiêu trong cái đêm mưa gió ấy. Mưa
lớn xóa nhòa đi tất cả, trong một thời gian rất dài, tối nào anh cũng nằm mơ
thấy ác mộng, trong giấc mơ vẫn là anh một mình đi trong mưa, sấm chớp
như lưỡi dao sắc nhọn, rạch toang màn đêm mù mịt, mưa lớn như những sợi
thừng quất lên mặt anh, lên người anh, trên mặt anh, không biết là nước
mưa hay là nước mắt, kể từ khi trưởng thành, chưa bao giờ anh khóc thảm
thiết đến vậy. Trong cơn mưa, những ánh đèn pha ô tô chói lóa đi ngược lại
phía anh, còn anh trong một khoảng khắc chỉ muốn lao thẳng vào ánh đèn
chói lóa đó, để cho tan xương nát thịt, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa.