NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 198

Hồi còn ở Mỹ, thậm chí Nhiếp Vũ Thịnh đã phải đi khám bác sĩ tâm lý,

trong một thời gian rất dài anh phải nhờ đến sự hỗ trợ của thuốc. Cả quá
trình trị liệu kéo dài đến ba năm, cuối cùng, anh cũng không còn nằm mơ
thấy ác mộng nữa. Bác sĩ tâm lý ân cần nhắc nhở anh, đây không có nghĩa
là anh đã khỏi bệnh, mà chỉ là tạm thời gác lại nỗi đau trong tim mình, hay
nói cách khác, anh có thể tự lừa dối mình rằng chuyện gây tổn thương sâu
sắc cho anh ngày xưa chưa từng xảy ra. Những trường hợp như thế này rất
hay gặp ở lâm sàng, ví dụ như người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thường hay
ngoan cố phủ nhận chuyện con cái đã chết, ví dụ như người phụ nữ bị hiếp
dâm, thường hay lựa chọn quên đi những gì diễn ra tối hôm đó. Điều này
còn tệ hại hơn là mơ thấy ác mộng, bởi triệu chứng bên ngoài đã chuyển
thành triệu chứng bên trong, tâm lý của anh trong một số tr đặc biệt nào đó
sẽ càng không ổn định hơn.

“Anh không hề lựa chọn quên nó đi, mà anh lựa chọn tạm gác nó lại

thôi.”

Lời nói của bác sĩ tâm lý vẫn còn văng vẳng bên tai, anh cũng biết vấn

đề của mình nằm ở đâu, nhưng mấy năm nay cảm xúc của anh chưa bao giờ
vượt quá phạm vi bản thân có thể khống chế, cho đến khi anh gặp lại cô.

Cô đã bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc đời mới từ lâu, còn anh

cũng nên chấm dứt nỗi vương vấn phi thực tế và vô vọng vĩnh viễn này
thôi.

Anh nên lựa chọn lãng quên thật sự.

Khi Đàm Tĩnh đi đến bến xe buýt, cô bỗng thấy rất mệt. Trong túi cô

vẫn còn hơn năm nghìn tệ, chiều nay, cô đã mang chiếc ghim cài áo đi bán.
Ngày xưa, trong khi khó khăn nhất, cô cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện
bán chiếc ghim ấy, vì đó là món quà đầu tiên mà Nhiếp Vũ Thịnh tặng cô.
Nhưng chiều nay cô ra tiệm cầm đồ, giá bạch kim mấy năm gần đây đã tăng
gấp mấy lần, vì thế cô không ngờ chỉ riêng bạch kim đã trị giá hơn năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.