đâu.”
Đến trưa, Gigi gọi cô cùng đi ăn. Đàm Tĩnh mất tiền, vốn chẳng có tâm
trạng ăn uống, nhưng Gigi quá nhiệt tình nên cô không tiện từ chối. Bình
thường các đồng nghiệp trong công ty hay ăn tại quán ở tầng dưới vì ở đó
rẻ, lại sạch sẽ, mọi người liền coi đó là nhà ăn luôn. Ban đầu Đàm Tĩnh toàn
đi ăn một mình, dần dần đồng nghiệp cũng gọi cô đi cùng, vì cô chăm chỉ
cần mẫn, lại không gây chuyện thị phi. Bản tính phụ nữ vốn thích buôn
chuyện, đồng nghiệp kể cho cô nghe rất nhiều chuyện, cô lại là người giữ
mồm giữ miệng, biết giữ bí mật, vì thế Gigi rất thích cô.
Gigi có biệt danh là Nữ hoàng buôn chuyện, bất cứ chuyện gì trong
công ty cô đều biết hết. Họ mới ngồi xuống không lâu thì một cô gái xinh
đẹp tiến lại chào: “Hi. Gigi!”
“Hi, cùng ăn nhé?”
“Thôi, sếp tôi tăng ca, tôi đi mua đồ ăn cho ông ấy.” Cô gái xinh đẹp
cười rất tươi, “Cô gái này nhìn hơi lạ, có phải đồng nghiệp mới không?”
Gigi liền giới thiệu: “Trợ lý hành chính mới của bộ phận chúng tôi,
Helen. Còn đây là Catherine ở bộ phận Thị trường, đại mỹ nhân nổi tiếng
toàn công ty đấy.”
“Mỹ nhân gì chứ, đứng nghe cô ấy nói bừa.” Catherine cười tít mắt, rõ
ràng rất vui khi nghe thấy lời khen đó.
Sau khi Catherine đi rồi, Gigi nói: “Cô Catherine này yêu thầm Giám
đốc Thịnh của chúng ta lâu rồi. Từn hẹng riêng Giám đốc Thịnh mười sáu
lần nhưng bị từ chối mười lăm lần. Lần cuối Giám đốc Thịnh nhận lời,
nhưng là để nói lời cự tuyệt một cách triệt để, khiến suốt hơn nửa năm.”
Đàm Tĩnh thật thà hỏi: “Sao cô biết?”
“Ở công ty này có chuyện gì mà tôi không biết?” Gigi đắc ý nói, “Cái
danh Nữ hoàng buôn chuyện của tôi đâu phải hư danh. Còn nữa, Catherine