NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 243

Đàm Tĩnh ngẩng lên nhìn anh.

“Tình hình bệnh nhân hiện nay không được tốt, lát nữa y tá sẽ đưa giấy

thông báo về bệnh tình, mọi người hãy suy nghĩ xem có làm phẫu thuật
không. Có điều với tình hình hiện này, làm phẫu thuật cũng rất nguy hiểm.
Xin hãy chuẩn bị tâm lý trước.”

Thân hình Đàm Tĩnh lắc lư mấy cái, có lẽ đã bị mấy câu nói ấy đả kích

nghiêm trọng. Nhiếp Vũ Thịnh không muốn nhìn thấy gương mặt tái nhợt
của cô, bèn quay người toan bỏ đi. Không ngờ cô bỗng lao tới nắm lấy áo
anh: “Cứu nó với! Cầu xin anh hãy cứu nó!”

“Đàm Tĩnh!” Cô gái kia gọi rồi tiến lại đỡ lấy cô. Các bác sĩ, y tá xung

quanh đều giật mình, y tá phòng Cấp cứu rất thường chứng kiến cảnh này,
vội tới giải vây: “Ấy, chị đừng lo, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức! Chị buông
bác sĩ ra để anh ấy còn đi cứu người.”

Nhưng nói gì Đàm Tĩnh cũng không buông, cứ túm chặt lấy chiếc áo

khoác trắng của anh, ánh mắt đầy vẻ thê lương, giọng nói khàn đặc lại:
“Cầu xin anh hãy cứu nó! Tôi xin anh!” Cô nói đi nói lại cũng chỉ có hai
câu đó. Nhiếp Vũ Thịnh chưa từng thấy một Đàm Tĩnh điên cuồng như thế,
cô thật giống một người điên, túm được áo anh là nắm chặt không buông.
Móng tay cô cắm sâu vào cánh tay khiến anh đau khói, nhưng trái tim anh
còn đau hơn. Anh bỗng thấy chán nản và thất vọng khôn tả, bởi khi nhìn
thấy cô vật vã van vỉ điên cuồng như thế, cảm giác duy nhất của anh, lại là
xót xa.

Người phụ nữ anh từng yêu, người phụ nữ anh từng coi như châu báu,

người phụ nữ từng khiến anh phải khóc một cách đau đớn, người phụ nữ mà
anh từng hàng nghìn hàng vạn lần nhủ lòng phải căm hận, mãi đến bây giờ,
mãi đến lúc này, anh mới hiểu, thì ra chỉ cần nhìn thấy cô đau khổ, anh vẫn
thấy xót xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.