NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 277

“Nói gì thế Đàm Tĩnh?” Vương Vũ Linh không nghe rõ, cô nói, “Cứ vo

ve như muỗi ấy.”

“Không có gì.” Đàm Tĩnh gắng lấy lại tinh thần, “Tớ phải qua chỗ Giám

đốc Thịnh xem sao. Mai là thứ hai, chắc chắn công ty sẽ có rất nhiều email,
tớ phải đến đó xem anh ấy cần giúp gì không. Cậu trông Tôn Bình giúp tớ
một lát nhé.”

“Được rồi.”

“Nếu nó tỉnh dậy thì gọi cho tớ.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Đàm Tĩnh đi đến cuối hành lang, ở đó có một phòng vệ sinh công cộng,

rất ít người dùng, vì phòng bệnh bây giờ hầu như đều có phòng vệ sinh
riêng. Phòng vệ sinh này ngoại trừ thỉnh thoảng có nhân viên bệnh viện sử
dụng, còn thì rất ít người vào. Lúc Đàm Tĩnh bước vào, bên trong không có
ai cả, cô bèn trốn trong đó khóc một trận thoải mái.

Phải mất bao nhiêu nước mắt mới vơi được nỗi đau đè nặng trong lòng?

Phải mất bao nhiêu nước mắt mới gột sạch được niềm hối hận khi xưa?
Thật sự cô thấy mình đã sai, cô hoàn toàn không có khả năng cho con một
cuộc sống tốt đẹp, vậy mà lại đưa nó đến thế giới này để nó vừa sinh ra đã
phải chịu khổ, đến bây giờ vẫn hôn mê trong phòng bệnh. Bệnh tật không
đánh gục được cô, lúc khó khăn nhất cô cũng cắn răng vượt qua, nhưng bây
giờ số mệnh sắp quật ngã cô rồi.

Cô không thể chống chọi nổi nữa.

Khi vào phòng vệ sinh, Nhiếp Vũ Thịnh loáng thoáng nghe thấy bên kia

vách có tiếng khóc, là tiếng phụ nữ, khóc rất kìm nén, rất đau đớn. Trong
bệnh viện thường xuyên có người khóc, đặc biệt là nửa đêm, khi anh lê cơ
thể mệt mỏi ra khỏi phòng mổ cấp cứu, nghe thấy tiếng nức nở của người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.