Vương Vũ Linh thấy anh không nhận tiền, đành đặt trên bàn. Cô nghĩ,
bác sĩ thật cẩn thận, tiền bẩn lắm mà, đương nhiên anh không muốn dùng
tay cầm tiền khi đang ăn. Cô vừa ăn vừa hỏi Nhiếp Vũ Thịnh: “Sao anh biết
tôi muốn mua cơm trứng xốt cà chua?”
“Hôm qua tôi thấy cô mua cơm.”
“À đúng rồi!” Vương Vũ Linh chợt hiểu.
Nhiếp Vũ Thịnh cúi đầu ăn, lòng thầm rủa chính mình. Sáng nay bị Chủ
nhiệm Phương mắng té tát, anh đã quyết tâm kiểm điểm bản thân, vậy mà
vừa nhìn thấy Vương Vũ Linh đứng đó, anh lại lập tức tới quẹt thẻ giúp.
Mình mất trí rồi! Giờ anh không chỉ thấy Đàm Tĩnh là lú lẫn mà gặp người
có liên quan đến cô anh cũng lú lẫn, cứ thế này sao được chứ?
Vương Vũ Linh thu hết cam đảm hỏi anh: “Bác sĩ Nhiếp, tôi là bạn…
của mẹ Tôn Bình, bệnh nhân nằm giường số 39 ấy. Bệnh tình của Tôn
Bình… rốt cuộc thế nào…”
“Phải mổ càng sớm càng tốt.”
“Thế chi phí mổ mất bao nhiêu?”
“Gần chục vạn.” Nhiếp Vũ Thịnh tỉ mẩn nhặt cọng hành trong bát canh
ra, nói, “Tình hình bệnh nhân hiện giờ không ổn định, rủi ro cao, chưa biết
chừng sau khi mổ còn phải vào ICU, chi phí khá cao.”
Vương Vũ Linh nói: “Hôm nay tôi xem tin tức, nghe nói đứa trẻ bị đưa
đến viện hôm qua đã được một vị tiên sinh họ Nhiếp ủng hộ mười vạn, ông
ấy còn nói sẽ chịu chi phí sau đó nữa… Các y tá nói đó là bố anh, Chủ tịch
Hội đồng quản trị tập đoàn Đông Viễn. Gia cảnh của Tôn Bình tôi biết, họ
không thể lấy đâu ra cả chục vạn để làm phẫu thuật…”
Nhiếp Vũ Thịnh buông đũa, dửng dưng nói: “Cô muốn nói gì?”
“Bác sĩ Nhiếp, anh là người tốt, có thể nói với viện trưởng, tìm giúp cho
Tôn Bình người nào đó ủng hộ tiền, cứu nó… hoặc anh nói với ông