NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 338

Đúng lúc anh sắp suy sụp thì điện thoại đổ chuông, giọng anh bạn kia

vang lên đầy thích thú: “Ông bác của cậu thảm rồi, RCP 99,99%. Cậu biết
đấy, RCP đạt 99,73% là đã có thể khẳng định quan hệ cha con, cũng có
nghĩa là, hai mẫu máu này có quan hệ cha con.”

Nhiếp Vũ Thịnh chỉ thấy trước mặt tối sầm lại, tai ù đi, nhất thời mất

hết mọi tri giác. Toàn thân anh như thể rơi xuống hố băng, cảm giác lạnh
lẽo như hàng nghìn hàng vạn mũi kim đâm vào người, khiến máu huyết
toàn thân cơ hồ đông cứng lại, bản thân chỉ có thể nghe thấy tiếng máu ào ạt
chảy trong tĩnh mạch phía sau tai. Trong khoảnh khắc ấy, Nhiếp Vũ Thịnh
cảm thấy mình không còn sức nhấc nổi dù là một ngón tay. Anh không biết
người bạn kia nói gì nữa, chỉ khó nhọc ngắt máy theo bản năng.

CHƯƠNG 17

Gần mười một giờ đêm mà bác sĩ Nhiếp đột nhiên lại đến, khiến Tiểu

Thái, y tá trực đêm khoa Tim, lấy làm lạ. Hôm nay anh không có ca trực, lẽ
nào lại có ca cấp cứu nào cần anh chăng? Có điều sau cơn thịnh nộ của Chủ
nhiệm Phương sáng nay, bác sĩ trực ban đã quyết định, chẳng may có bệnh
nhân khó xử lý, thà gọi cho các chủ nhiệm cũng không gọi cho Nhiếp Vũ
Thịnh. Thế nên Tiểu Thái rất kinh ngạc, khi anh vội vội vàng vàng đi ngang
qua phòng trực ban của y tá, cô bèn lên tiếng gọi: “Bác sĩ Nhiếp”. Nghe
tiếng, Nhiếp Vũ Thịnh ngẩng lên gật đầu với cô. Tiểu Thái chỉ thấy sắc mặt
anh tái nhợt dị thường, tinh thần có vẻ vô cùng hoảng hốt, cứ thế cúi đầu đi
thẳng đến phòng trực ban, rồi chẳng bao lâu sau lại bước ra, đi về phía
phòng bệnh.

Lát sau Tiểu Lý, một y tá trực ban khác, đẩy xe thuốc quay lại, hỏi cô:

“Tối nay bác sĩ Nhiếp trực à?”

“Không biết nữa.” Tiểu Thái nhìn lịch trực dán trên tủ, “Tối nay anh ấy

đâu có ca trực.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.